Dương Bách Xuyên: “…” Lập tức cứng họng, hắn há to miệng mà không nói nên lời.
Cái mặt này giống như bị vả một cú thật đau.
Mấy người phụ nữ nhìn vẻ nghiêm túc của Dương Quốc Trung, quay sang thấy Dương Bách Xuyên như bị tấn công vạn đòn chí mạng, tất cả đều không nhịn được mà cười phá lên.
Mọi người đều không nghĩ, cha chồng mình lại có bộ dáng hài hước như vậy.
Advertisement
Có điều, chỉ trong chớp mắt, sau khi Dương Quốc Trung đưa hai khối linh thạch cực phẩm cho Viên Viên và Đoàn Đoàn, không thèm để ý tới Dương Bách Xuyên, lúc này bọn họ mới biết Dương Quốc Trung không nói đùa, mà ông tính cách của ông vốn dĩ là như vậy.
Dương Bách Xuyên rất phiền muộn, cha hắn không cho hắn chút thể diện nào.
Đang định lên giọng phàn nàn thì bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Advertisement
Vừa nghe thấy tiếng bước chân Dương Bách Xuyên đã biết là em gái Dương San San.
Quả nhiên, vừa quay đầu đã thấy đôi vợ chồng son, em gái Dương San San và Lưu Tích Kỳ đã xuất hiện trước cửa đại điện.
Có điều, khi cánh cửa mở ra, Dương San San lại dừng chân mà không bước vào.
Dương Bách Xuyên có thể hiểu được, suy cho cùng vẫn là nỗi sợ chưa bao giờ gặp gỡ.
Từ nhỏ, khi Dương San San vừa khóc vừa nháo, mở miệng là gọi hai tiếng cha mẹ, là một người anh, Dương Bách Xuyên biết rõ hơn bất kỳ ai hết, em gái hắn mong ngóng cha mẹ như thế nào.
Chỉ là, sau khi con bé lớn lên, hiểu chuyện, không nói ra.
Dương Quốc Trung đang trêu đùa cháu nội, thấy Dương Bách Xuyên nhìn ra hướng cửa, cả người ông run lên: “Đây là...San San phải không?”
“Đúng ạ ~” Dương Bách Xuyên gật đầu.
Dương Bách Xuyên buông hai đứa cháu xuống, ông bước từng bước về cửa đại điện, làm cha sao lại có thể không sợ hãi?
Ông có một đứa con trai và một đứa con gái, lần cuối cùng về nhà năm đó, khi ấy con trai đã bốn tuổi, nhưng đưa con gái còn chưa kịp chào đời, ông chưa từng gặp mặt con bé dù chỉ một lần, Dương Quốc Trung cực kỳ áy náy với đứa con gái này.
Dương Bách Xuyên đỏ mắt, hắn đưa tay ngăn con gái mình, không cho bé con đi theo. Hắn biết cha và em gái của mình có rất nhiều tâm sự muốn giãi bày, hắn ôm hai đứa nhỏ và mấy người vợ của mình đi tới thiền điện, để lại không gian cho em gái và cha.
Khi Dương Bách Xuyên đi vào thiền điện, sau lưng hắn vang lên tiếng khóc nức nở của em gái...
Hắn mỉm cười rồi lau sạch nước mắt, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn còn lo lắng chuyện cha mình và em gái gặp nhau, hiện tại nghe thấy tiếng khóc này, hắn liền biết đã không còn chuyện gì nữa rồi.
Mấy người phụ nữ nghe thấy tiếng khóc thút thít của Dương San San, bọn họ cũng đỏ vành mắt, những năm nay mọi người đều hiểu rất rõ về cô em chồng này, từ nhỏ đã không có cha mẹ, bây giờ tìm được cha, tất cả nỗi nhớ nhung kìm nén về cha mẹ trong suốt mấy chục năm cũng được bộc phát, vừa cảm động lại vừa hạnh phúc.
...
Mấy ngày kế tiếp, mặc dù Dương Bách Xuyên rất bận rộn nhưng tâm trạng lại khá tốt. Phụ thân Dương Quốc Trung cũng không còn vẻ mặt khiến hắn lo lắng như trước, hắn chỉ sợ cha mình lén lút xông vào Nghiêm gia, như vậy chẳng khác nào là đi chịu chết.
Vì thế, hắn đã đặc biệt thông báo cho em gái và mấy vợ của mình, ở cạnh ông nhiều hơn, để Đoàn Đoàn và Viên Viên, thêm cả cháu gái ngoại, mỗi ngày đều bên cạnh ông, để ông hưởng thụ tình thân, như vậy mới có thể giúp ông giảm bớt nỗi nhớ về mẹ ở trong lòng, còn hơn là để ông chạy tới Nghiêm gia.
Mặc dù, từ nhỏ đã không tiếp xúc với phụ thân, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể thấy được, phụ thân hắn là một người rất có trách nhiệm, ông muốn đi cứu mẹ thì nhất định phải đi.
Nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên, chuyện này nên để đứa con trai này làm, khó khăn lắm mới tìm được cha, hắn không muốn xảy ra chuyện gì nữa.
Dương Bách Xuyên nghĩ, tạm thời, mẹ hắn vẫn đang ở cấm địa Nghiêm gia, người của Nghiêm gia cũng không thể tiến vào, chắc là sẽ không có nguy hiểm, đợi hắn xử lý ổn thỏa xong Vân Môn, hắn sẽ tới Nghiêm gia cứu mẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!