Nháy mắt, anh xuất hiện tại một cái hồ nước có đường kính ước chừng 100 mét, nước hồ xanh biếc, nhìn xung quanh bốn phía đều là núi, cây cối xanh um tươi tốt.
Hít sâu một hơi, cả người đều cảm thấy khoan khoái.
Hơi thở quen thuộc xuất hiện.
“Sơn Hải Giới, anh đây trở lại rồi ~” Dương Bách Xuyên tự lẩm bẩm.
Năm đó quay trở về Trái Đất có chút mơ hồ, thậm chí ngay cả khi anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị một người cưỡng ép xé rách không gian rồi ném về Trái Đất.
Mười năm trước anh tiến vào Sơn Hải Giới từ bí địa Trường Bạch cũng mông lung như vậy, cho dù là đi hay về đều không phải do Dương Bách Xuyên chủ động.
Mà lần này Dương Bách Xuyên chủ động tới Sơn Hải Giới, không phải ngoài ý muốn, cũng không phải bị cưỡng ép, mà là do bản thân anh làm chủ. Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, loại cảm giác này thật tốt.
Hơn mười năm trước, khi tới Sơn Hải Giới anh bị người ta bắt làm thợ mỏ, phản kháng rồi chạy trốn, trải qua không biết mấy lần vào xuýt chết.
Trận ẩu đả ở thành Yêu Quang vào sáu – bảy năm trước, đối mặt với kẻ địch cường đại, anh không có cách nào khác phải một hơi cắn nuối tám đại yêu hồn cổ, kẻ địch đều bị giết chết nhưng anh cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Bản thân bị lực lượng yêu hồn cắn trả, còn liên lụy tới sư phụ Vân Thiên Tà lâm vào ngủ say, cũng không biết sau này lão đầu còn có thể tỉnh dậy được không?
Sau đó thì mơ màng bị người ta ném ra khỏi Sơn Hải Giới, nhẫn nhục chịu đựng ở Trái Đất năm – sáu năm mới có thể khôi phục lại tu vi.
Tất cả cũng chỉ trách anh không có đủ năng lực.
Mà hiện tại…Dương Bách Xuyên thét dài một tiếng, anh tuyên thề với Sơn Hải Giới.
“Sơn Hait Giới, ông đây trở về rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ làm kẻ yếu…”
Từng tiếng không ngừng vang vọng khắp dãy núi non.
Lần này trở lại, Dương Bách Xuyên đã là một Xuất Khiếu Kỳ, có Âm Dương Nhị Thần mà người thường không thể nào làm được, cộng thêm bản lĩnh hợp nhất nguyên thần.
Không phải là một Kim Đan bị người ta đuổi giết khi xưa, càng không phải một kẻ yếu phải liều cái mạng khi gặp Nguyên Anh đại viên mãn.
Tu vi của Dương Bách Xuyên ở Sơn Hải Giới cũng có thể xem là từng bước đi lên.
Sau khi thét dài một tiếng, buồn phiền trong lòng Dương Bách Xuyên cũng vơi đi không ít, lúc này anh mới đứng dậy đi ra khỏi hồ nước, phóng linh thức kiểm tra vị trí của mình.
Linh thức của anh còn chưa kịp tra xét thì trên đầu đã vang lên vài tiếng đinh tai nhức óc, kèm theo đó là một tiếng rống giận: “Kẻ nào dám xông vào Kình Thiên Môn…?
Dứt lời, bốn bóng người đã vây quanh Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên sững sờ: “Kình Thiên Môn?”
“Đúng vậy, nơi này thuộc địa phận sau phía sau núi của Kình Thiên Sơn, ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở Kình Thiên Sơn?” Một gã Nguyên Anh trung kỳ trầm giọng hỏi, nếu không phải vì ông ta không nhìn ra được tu vi của Dương Bách Xuyên thì lúc này đã sớm bắt lấy hắn rồi.
“Hahaha ~” Dương Bách Xuyên nghe thấy ba chữ ‘Kình Thiên Môn’ thì lập tức cười to, đúng là oan gia ngõ hẹp, đại chiến ở thành Yêu Quang năm đó bao gồm cả lão già của Kình Thiên Môn, có điều may mà bọn họ đều bị anh giết sạch, thậm chí ngay cả thành Yêu Quang cũng trở thành một đống đổ nát.
“Láo xược, ngươi cười cái gì?” Một gã Nguyên Anh sơ kỳ thấy Dương Bách Xuyên cười không kiêng nể thì lập tức nổi giận, sau đó quay sang nói với gã trung niên cầm đầu: “Từ sư huynh đừng phí lời với tên tiểu tử này, trực tiếp bắt lấy hắn ta.”
Nghe gã thanh niên nói như vậy, Dương Bách Xuyên bày ra vẻ mặt giễu cợt, bốn người này đều là Nguyên Anh, Từ sư huynh có tu vi cao nhất cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, ba người còn lại mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.
Trong mắt Dương Bách Xuyên thì bọn họ chẳng là cái thá gì.
Dương Bách Xuyên cố ý thu lại hơi thở của mình, mang lại cho bốn người kia lại loại cảm giác, trong mắt của bọn họ, một là hắn dùng bí pháp để che giấu tu vi, hai là tu vi vượt qua cả Nguyên Anh nên cả bốn người họ không thể nào nhìn thấu được.
Người được gã thanh niên gọi là Từ sư huynh nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên với vẻ mặt không xác định, trong cảm nhận của ông ta, Dương Bách Xuyên trông còn rất trẻ, có lẽ tu vi không cao tới mức đó, ông ta gật đầu với gã thanh niên kia, thử thăm dò bản lĩnh của đối phương.
Gã thanh niên kia kiêu ngạo, sau khi được sư huynh cho phép, thanh kiếm trong tay lóe lên, hắn ta cười lạnh nhìn Dương Bách Xuyên: “Tiểu tử, ta cho ngươi một lựa chọn, hãy ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, theo ta về tông môn chịu phạt, nếu không...”
“Nếu không thì sao?” Dương Bách Xuyên cắt ngang lời hắn ta, nếu đã là kẻ thù thì Dương Bách Xuyên cũng sẽ không khách khí, chỉ cần đối phương dám động thủ thì hắn sẽ ra tay, trận chiến năm đó ở thành Yêu Quang, hắn cũng được coi là người chiến thắng, nhưng nghĩ lại thì vẫn tức.
Không ngờ, hôm nay vừa ra khỏi Hồ Khẩu đã đặt chân tới địa bàn của Kình Thiên Môn, không cần nghĩ Dương Bách Xuyên cũng biết, tiếng thét vừa rồi đã thu hút bốn người kia tới đây.
“Nếu không thì chết ~” Gã thanh niên kia biết Dương Bách Xuyên không có ý định nhượng bộ, vì vậy vừa dứt lời, thân hình hắn ta lóe lên, lập tức đâm thẳng một kiếm về phía Dương Bách Xuyên.
Đối mặt với lưỡi kiếm đang đâm tới của gã thanh niên, Dương Bách Xuyên híp mắt nhưng không hề di chuyển, mặc cho kiếm đâm về phía mình.
Mà Từ sư huynh và hai người còn lại cũng nhìn về phía Dương Bách Xuyên, trong đầu toát ra một ý nghĩ: “Tên tiểu tử này bị dọa cho ngu rồi sao?”
Ngay lúc kiếm của gã thanh niên vung tới, vẻ mặt của hắn ta hiện lên ý cười khi khoảng cách tới Dương Bách Xuyên chỉ còn ba thước.
Cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng di chuyển, nhanh như tia chớp, hắn giơ tay kẹp chặt lưỡi kiếm mang khí thế cường đại của gã thanh niên.
Lúc này, nụ cười trên gương mặt của gã thanh niên kia đã hoàn toàn vụt tắt, toàn thân hắn ta cứng đờ, huy lực toàn bộ chân khí nhưng không thể nào rút được thanh kiếm ra khỏi tay của Dương Bách Xuyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!