Anh bèn hỏi: "Cung Ly có phải là hậu cung không?"
"Đúng là hậu cung. Nhưng mấy nghìn năm qua chưa có ai đến cung Ly, chắc là một cung điện trống." Mông Điềm trả lời.
Trong lúc hai người nói chuyện, Mông Điềm dẫn Dương Bách Xuyên tới trước một cung điện rồi nói: "Tiền bối, đây là cung Ly. Theo quy tắc vãn bối không thể vào trong, mong tiền bối thứ lỗi."
Dương Bách Xuyên gật đầu, không ép buộc. Anh nói với Mông Điềm: "Ta quen ngươi cũng coi như duyên phận. Hôm nay ta tặng ngươi một bộ công pháp, có thể đạt thành tựu hay không thì phải xem vận may của ngươi.
Nhưng ngươi phải nhớ là sau này nếu may mắn gặp người có công pháp này mà thuộc của Vân Môn ta thì hãy kết thiện duyên..."
Sau khi dặn dò một hồi, Dương Bách Xuyên búng ngón tay, đưa Phong Đô Quyết vào ý thức của Mông Điềm, sau đó xoay người đi vào trong cung Ly.
Những việc nên làm anh đã làm cả rồi, anh không biết tương lai sẽ có tạo hóa và biến hóa gì, nhưng anh lờ mờ cảm thấy nên tặng Phong Đô Quyết cho Mông Điềm.
...
Thật ra cung Ly là một cung điện lớn có diện tích gần một trăm mét vuông, không phải là cung điện lầu các. Trong không gian dưới lòng đất có một cung điện rộng trăm mét vuông như vậy đúng là không đơn giản.
Khi tới trước cửa cung Ly, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sức mạnh của trận pháp. Có điều ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế đã nó cho anh biện pháp đi vào trận pháp này, vả lại anh cũng am hiểu trận pháp. Anh quan sát trước, thấy rằng biện pháp vào trận mà thần hồn của Thủy hoàng đế dạy cho anh không sai.
Dương Bách Xuyên bước vào trận pháp. Sau một thoáng hoảng hốt, chân đã chạm đất, anh phát hiện mình xuất hiện trong đại sảnh sơn cốc.
Khác với cung điện nhìn từ bên ngoài, không ngờ sau khi tiến vào trận pháp, anh không tới cung điện mà lại tới đại sảnh sơn cốc.
Cả đại sảnh sơn động rất lớn, thoạt nhìn khoảng hai trăm mét vuông.
Trong đại sảnh có hoa có cỏ, còn có chòi nghỉ mát và núi giả, một dòng sông nhỏ bao quanh chòi nghỉ mắt.
Ở một phía khác có treo màn lụa màu trắng, trông giống như phòng ngủ. Dương Bách Xuyên đi từng bước đến đó, nhìn thấy bàn đá, ghế đá, dụng cụ pha trà... đầy đủ mọi thứ.
Nhìn tổng thể, cách trang trí của cả đại sảnh mang đến cho anh cảm giác đây là nơi ở của một người phụ nữ.
"Lẽ nào đây đúng là hậu cung của Thủy hoàng đế?" Dương Bách Xuyên vừa lẩm bẩm vừa nhìn ngó xung quanh, nhưng không thấy có bất kỳ sinh linh nào.
.
"Xem ra đây là một cung điện trống."
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm đi tới cuối đại sảnh. Anh ngước mắt nhìn thì trông thấy một bức tranh trong góc đại sảnh.
Anh lập tức bị thu hút.
Trong tranh là một cô gái mặc trang phục thời Tần. Điều quan trọng là tên họ Dương nào đó lập tức bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp của cô gái trong tranh.
Tuy chỉ là một bức tranh nhưng rất sinh động và có linh khí như sắp sống dậy. Nhất là đôi mắt, nhìn từ góc độ nào anh cũng cảm thấy đôi mắt ấy đang nhìn mình.
Đối diện với bức tranh này, anh không khỏi đỏ mặt, tim đập rộn ràng.
Đối với một người cảnh giới Xuất Khiếu như anh, đáng lẽ không nên xảy ra chuyện này.
Nhưng cô gái trong tranh thật sự rất đẹp, mà nói chính xác hơn là quyến rũ, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy không thể miêu tả gương mặt xinh đẹp của cô gái bằng lời. Cuối cùng, trong đầu anh nhảy ra ba chữ: tiên trong tranh!
Anh cho rằng cô gái xinh đẹp nhường này chỉ có trời sinh, là tiên nữ hạ phàm.
Đột nhiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy một dòng chữ nhỏ bên dưới, nhỏ vô cùng, nếu không phải nguyên thần mạnh mẽ thì anh sẽ không nhìn thấy.
Trong lòng rục rịch, Dương Bách Xuyên bước tới xem...
Khi tới gần Dương Bách Xuyên mới thấy chữ nhỏ trên bức tranh là thể chữ triện viết: Tần Ly phi, Hiên Viên Lệ.
Đọc đến đây Dương Bách Xuyên biết cô gái trong bức tranh hẳn là Ly phi của Thủy hoàng đế, tên là Hiên Viên Lệ.
Lúc này Dương Bách Xuyên hơi ghen tỵ, lẩm bẩm một câu: "Cải trắng ngon đều bị heo ăn mất..."
Nhưng anh cũng thấy kỳ lạ, sao lại không thấy người trong tranh nhỉ?
Lẽ nào đây chỉ là một cung điện trống mà Thủy hoàng đế xây riêng cho Lệ phi?