Dương Bách Xuyên mở miệng làm cho u Dương Nhạc run lên, thậm chí cô nhóc bắt đầu nghĩ, có phải hay không Dương Bách Xuyên thừa nhận?
Nhưng sau đó Dương Bách Xuyên tiếp tục nói: “Anh không cần biết em nghe ai nói, tin hay không tin, nhưng những gì anh nói đều là thật.
Năm đó anh ra tay với ba em, bởi vì hắn ta sắp bán em đi, áp chế đe dọa mẹ em…” Dương Bách Xuyên kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, tất nhiên sẽ không nói chuyện anh để lại chân khí trong người Vương Minh.’
“Mọi chuyện chính là như vậy, nếu muốn biết cụ thể hơn có thể hỏi mẹ em.” Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên cầm chén trà lên uống.
“Nhạc Nhạc, mẹ có thể nói cho con, nếu năm đó không có Xuyên, con sẽ bị tên súc sinh kia bán đi, mà mẹ sẽ chết vì mất con.
Mấy năm nay nếu không có Xuyên, mẹ con mình đã đi đầu thai từ lâu, còn chuyện về tên súc sinh kia, tối nay mẹ sẽ nói cho con, làm con thêm kiến thức, đi ra ngoài đi.”
Âu Dương Ngọc Thanh tức run người, đuổi con gái đi ra ngoài, mấy năm nay cô rất chén ghét con gái nhắc đến chồng trước Vương Minh trước mặt mình, đối với cô, Vương Minh chính là ác ma, nhưng không thể ngờ được hôm nay con gái sẽ chất vấn Dương Bách Xuyên, điều này làm cho cô vô cùng áy náy.
Nếu năm đó Dương Bách Xuyên không ra tay, hôm nay sẽ không có mẹ con cô, tên cặn bã Vương Minh kia tuyệt đối sẽ làm ra chuyện bán con gái mình đi, Âu Dương Ngọc Thanh hiểu hắn ta hơn bất cứ ai.
Đầu óc của u Dương Nhạc rất loạn, nhưng trong lòng đã buông xuống được một cục đá, bởi vì Dương Bách Xuyên đã đưa ra đáp án, cho cô nhóc có lựa chọn.
“Anh trai, Nhạc Nhạc xin phép đi ra.”
Dương Bách Xuyên mỉm cười trong lòng, anh là người tu chân, có thể cảm nhận được tích tụ trong lòng u Dương Nhạc đã buông xuống, điều này có chỗ tốt cho cô nhóc sau này.
“Xuyên…” Âu Dương Ngọc Thanh há mồm muốn nói chuyện, lại bị Dương Bách Xuyên cười ngắt lời: “Được rồi, anh đều rõ, anh sẽ không giận Nhạc Nhạc, lại nói cũng không có gì, con bé có quyền biết về chuyện của ba ruột nó.
Được rồi, chuyện này cho qua, hiện tại anh muốn dặn dò em và A Nhân một chuyện rất quan trọng, phải cẩn thận nghe, đừng phân tâm.”
Dương Bách Xuyên nhìn Vương Tông Nhân và Âu Dương Ngọc Thanh, nói: “Chờ ngày mai, tôi sẽ đưa tất cả võ cổ giả vào Sơn Hải Giới, sau đó thông đạo Sơn Hải ở hồ Dương Lâm sẽ bị hủy diệt, còn hai người, sau này sẽ đi vào bằng một thông đạo khác…”
Sau khi dặn dò, Dương Bách Xuyên điểm vào giữa trán của Vương Tông Nhân và Âu Dương Ngọc Thanh, truyền thụ địa điểm của thông đạo vào trong đầu hai người.
Đến tận đây, tất cả coi như đã ổn định, chỉ chờ rời khỏi.
Vương Tông Nhân khom người cúi chào, sư phụ và sư nương có chuyện muốn nói, cậu ta không muốn làm bóng đèn,
Chờ Vương Tông Nhân rời khỏi, Âu Dương Ngọc Thanh và Dương Bách Xuyên nói chuyện về thái độ vừa rồi của con gái u Dương Nhạc.
Dương Bách Xuyên tỏ vẻ không để ý, ngược lại trấn an Âu Dương Ngọc Thanh, sau đó dặn dò Âu Dương Ngọc Thanh một vài việc.
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Ngô Mặc Thu: “Tiên sinh, Lục hộ pháp muốn gặp.”
“Mời Lục hộ pháp vào.” Dương Bách Xuyên có chút kinh ngạc, đã muộn thế này, không biết Lục Tuyết Hi tìm anh có chuyện gì.
Âu Dương Ngọc Thanh đứng dậy nói: “Em đi trước ~”
“Đi đi, cẩn thận tâm sự với Nhạc Nhac, đồ vật anh đưa cho em chính là tài nguyên tu chân anh chuẩn bị cho Nhạc Nhạc, nếu sau này con bé muốn bước vào con đường tu chân, nhớ rõ giao cho nó. Còn có bí pháo anh truyền thụ cho em, nhất định không được quên, phương pháp luyện hóa Vân Môn Động Thiên cần phải hoàn thành trong vòng ba năm.
Sau này nếu em không chọn được người thích hợp, lúc đến Sơn Hải Giới em mang theo Vân Môn Động Thiên là được.” Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói, anh để lại bí pháp khống chế Vân Môn Động Thiên cho Âu Dương Ngọc Thanh.
“Vâng, em nhớ kỹ rồi.” Âu Dương Ngọc Thanh đỏ mặt rời đi.
Sau khi rời khỏi, Âu Dương Ngọc Thanh đi thẳng đến phòng của u Dương Nhạc, cô cần phải nói rõ chuyện năm đó của tên cặn bã Vương Minh cho con gái biết.
Đối với mẹ con các cô, bây giờ Vương Minh đã trở thành quá khứ, Dương Bách Xuyên là người nhà, là chỗ dựa của mẹ con các cô.
Âu Dương Ngọc Thanh không muốn con gái ghi hận Dương Bách Xuyên.
Lúc này trong đại sảnh, Lục Tuyết Hi ngồi xuống đối diện với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên biết đêm khuya Lục Tuyết Hi tìm đến, chắc chắn có việc, trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì không?”
Lục Tuyết Hi buông chén trà, nhìn nói: “Sau ngày mai chúng ta phải rời khỏi, tôi có chuyện muốn nói cho ngài.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!