Bà nội cười mắng: "Từ lúc thằng nhóc thúi nhà cháu chào đời toàn là một tay bà dọn phân dọn nước tiểu cho cháu, nuôi cháu lớn khôn, sao lại không nghe ra tiếng bước chân của cháu cơ chứ?"
"Bà này..." Hiếm có khi Dương Bách Xuyên ngồi bên giường ôm bà nội. Anh biết cho dù mình lớn thế nào, chỉ cần bà nội còn sống thì anh vĩnh viễn là một đứa trẻ.
Bỗng dưng Dương Bách Xuyên cảm thấy buồn bã. Mặc dù anh đã điều dưỡng cơ thể cho bà nội, sức khỏe của bà cũng tốt hơn nhiều, không đến nỗi chỉ còn tuổi thọ một năm, xem chừng bà có thể sống thêm dăm ba năm. Nhưng dù là như vậy, hễ nghĩ đến bà sẽ ra đi, Dương Bách Xuyên vẫn không nỡ.
"Có phải cháu muốn biết chiến tích của bà tối nay không?" Bà nội mỉm cười hỏi.
Dương Bách Xuyên ngừng do dự rầu rĩ, ngồi ngay ngắn nhìn bà nội: "Bà mau nói xem chiến tích của bà như thế nào?"
"Haiz..." Bà nội thở dài.
Dương Bách Xuyên căng thẳng, vội vàng hỏi: "Họ không đồng ý sao bà?"
"Ha ha, nhìn dáng vẻ nôn nóng của cháu kìa! Bà đùa cháu đấy, có chuyện gì qua tay bà nội mà không thành công đâu?"
"Phù! Bà dọa chết cháu rồi. Cháu phải đoán được từ sớm mới phải, bà đã ra tay thì tất nhiên sẽ thành công, hì hì." Dương Bách Xuyên nịnh nọt.
"Cháu đó, bớt nịnh bà đi. Dù sao mấy cô bé đó đều là người hiểu chuyện, thằng nhóc thúi nhà cháu cũng là người có phúc, gặp được mấy cô gái cực kỳ thông minh, thông tình đạt lý.
Thật ra bà biết mấy cô bé kia đều thích cháu. Tối nay bà nói ra, ai nấy đều đồng ý, rất nể mặt bà. Cũng chính vì thế nên bà mới cảm thấy áy náy với họ.
Cho nên bà đã hứa với họ là sẽ cố gắng không để họ chịu tủi thân, nhất là con bé họ Triệu. Rõ ràng con bé và cháu là người có ngôn ước danh chính ngôn thuận, vậy mà nó cũng đồng ý với bà cho cháu kết hôn với mấy cô bé khác."
Xem như con bé chịu ấm ức rồi. Vì vậy bà đồng ý là vào ngày kết hôn, con bé là chủ, mấy cô gái khác là phụ.
Làm vậy coi như bù đắp cho con bé Triệu, nhưng lại nợ mấy cô gái khác. Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một cách là ngày kết hôn cũng cho mấy cô gái khác hưởng đãi ngộ đại hôn.
Bà nói gì mấy đứa nó cũng đồng ý. Thật ra bà biết là họ thấy sức khỏe bà không tốt, không muốn làm khó bà, cho nên tất cả đều đồng ý.
Nhưng bà cũng là người biết điều, cho dù có làm thế nào thì họ cũng phải chịu tủi thân. Chưa nói đến bản thân họ, cho dù họ đồng ý cùng kết hôn, nhưng người ta có ba có mẹ, ba mẹ của họ sẽ thấy thế nào?
Vì vậy bà chỉ giúp cháu cửa ải này thôi, phía ba mẹ của họ thì cháu phải tự giải quyết.
Mấy đứa nó hiểu chuyện đã đồng ý cùng kết hôn, nhưng bà không thể bạc đãi bất kỳ một ai. Vào ngày kết hôn, bà muốn thấy ba mẹ của mấy cô bé đều có mặt, hơn nữa ba mẹ người ta còn phải đồng ý, coi như bù đắp cho mấy đứa nó.
Con bé Âu Dương chỉ còn mẹ, bà đã tiếp xúc với người ta một thời gian, vì vậy bà có thể giúp cháu giải quyết. Những cô bé khác đều có ba mẹ họ hàng, thằng nhóc cháu nhất định phải khiến ba mẹ của họ đồng ý và tới dự hôn lễ.
Con gái ai chẳng muốn ba mẹ có mặt trong ngày cưới chứ? Bà không muốn mấy cô bé phải tủi thân biết chưa?" Bà nội nói bằng giọng điệu cương quyết.
Dương Bách Xuyên nghe mà lòng đau khổ. Anh có thể giải quyết mấy người phụ nữ, nhưng không có nghĩa là anh có thể giải quyết ba mẹ của họ.
Nhưng đây là mệnh lệnh của bà nội, cũng là điều bà nội muốn thấy. Vả lại đối với mấy người phụ nữ mà nói, đây là chuyện lớn, cho dù khó khăn anh cũng phải làm.
Anh không thể làm cho bà tiếc hận, càng không thể để cho bất kỳ một người phụ nữ nào của mình chịu tủi thân.
Dương Bách Xuyên cười gượng: "Bà yên tâm, cháu nhất định có thể làm tốt."
Bà nội trợn mắt nói: "Không phải có thể làm tốt, mà là nhất định phải làm được. Nếu cháu không làm được thì đúng là uổng phí thân phận môn chủ Vân Môn và thần tiên tu chân."
"Hix, bà biết không ít nhỉ!" Dương Bách Xuyên rất kinh ngạc khi nghe bà nói vậy.