Cảm ơn xong, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến tòa nhà tổng bộ Vân Kỳ, trong lòng nghĩ vốn còn tưởng sẽ bị chặn lại như trước, ai ngờ lại vào dễ như vậy, đúng là đỡ được rất nhiều điều phiền phức.
Trong đầu Dương Bách Xuyên nghĩ vậy, anh tìm đến tòa nhà tổng bộ theo tấm bản đồ. Sau khi thấy tình hình ở cửa tòa nhà, Dương Bách Xuyên biết mình nghĩ sai rồi.
Anh hiểu ra bảo vệ ban nãy cũng chỉ là người canh cửa thôi, người đứng dưới lối vào tòa nhà tổng bộ Vân Kỳ mới là bảo vệ an ninh thực sự.
Anh nhìn thấy ngay hai người bảo vệ ở tòa nhà Vân Kỳ, nhưng hai người bảo vệ này lại có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Đây mới là cách bắt đầu đúng chứ.
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng, đường đường là Quốc Tế Vân Kỳ, nếu thật sự kỳ lạ như người bảo vệ ở bên ngoài ban nãy thì mới lạ. Bây giờ anh thấy có hai đệ tử tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đang canh giữ dưới tòa nhà tổng bộ, thế mới hợp lý chứ.
Tuy chỉ có hai người thôi nhưng Dương Bách Xuyên biết, hai đệ tử tu vi Trúc Cơ sơ kỳ này còn hơn mấy chục người bảo vệ bình thường khác.
Tuy lạ mặt nhưng chắc chắn là đệ tử của Vân Môn, trên trái đất này cũng chỉ có đệ tử dưới trướng Vân Môn được truyền thụ công pháp Tu Chân thôi. Chắc trong sáu năm anh rời đi, Vân Môn cũng đã xảy ra sự thay đổi cực lớn. Đệ tử trong môn đều đang tiến bộ, điều này khiến Dương Bách Xuyên rất mừng.
Nhìn hai đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ dưới tòa nhà tổng bộ Vân Kỳ, Dương Bách Xuyên lại thở phào một hơi. Theo anh thấy, là đệ tử Vân Môn thì cho dù không quen biết, chắc họ cũng đã nghe nói về anh rồi. Đến khi đó, việc tìm Lưu Tích Kỳ cũng sẽ dễ hơn.
Đương nhiên, Dương Bách Xuyên không chắc về việc bây giờ Lưu Tích Kỳ có đang ở trong tòa nhà tổng bộ hay không. Nhưng dù như thế nào, tòa nhà tổng bộ Vân Kỳ vẫn phải có người quen canh giữ mới đúng.
Advertisement
Hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang đi về phía họ, một trong hai người họ mặt không biểu cảm nhưng lời nói thì lại rất lễ phép: “Anh, xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Dương Bách Xuyên ngơ ra, lắc đầu hỏi: “Không có, hai người là đệ tử Vân Môn?”
Hai người bảo vệ trên danh nghĩa này nghe lời Dương Bách Xuyên nói, sắc mặt họ có hơi thay đổi, một trong hai người nói: “Anh, nếu anh chưa hẹn trước vậy thì mời về đi.”
Hai người họ không thừa nhận, cũng không phủ nhận mình là đệ tử Vân Môn. Chỉ là trong lòng Dương Bách Xuyên đã khẳng định được bọn họ chính là đệ tử Vân Môn rồi.
Dương Bách Xuyên cười mỉm, anh biết đã đến lúc lôi thân phận là Dương Bách Xuyên ra rồi. Anh nói với hai người họ: “Tôi là Dương Bách Xuyên, đưa tôi đi gặp Lưu Tích Kỳ đi.”
Sự thật chứng minh rằng Dương Bách Xuyên đã mắc lỗi thường thức, anh quên mất bây giờ anh là một người không hề có tu vi. Trong mắt hai người họ, anh là một người bình thường.
Vừa nói xong, một cảnh anh không ngờ đến đã xuất hiện. Sắc mặt hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đó trầm xuống, một người nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt có khí thế mạnh như một lưỡi dao, hét lớn: “Hỗn xược.”
“To gan.”
Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm nhìn nhau một cái, trong lòng họ thấy giận lắm rồi. Cái tên Dương Bách Xuyên ở Vân Môn là một sự tồn tại tương đương với thần thoại, hai người bọn họ ba năm trước đã vào Vân Môn, sao mà không biết cái danh của Dương Bách Xuyên, môn chủ Vân Môn lúc trước được chứ.
Thế nhưng anh đã biến mất ở bí địa Trường Sơn sáu năm trước. Sau đó, các lãnh đạo cấp cao cũng không cho nhắc đến một cách tùy tiện nữa. Mấy năm nay cái tên Dương Bách Xuyên là một điều cấm kỵ ở Vân Môn, mọi người đều sợ đả động đến lão thái quân Vân Môn.
Không ngờ hôm nay thanh niên này lại không nặng nhẹ, dám mạo danh danh tính của môn chủ bọn họ.
Sở dĩ Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm nghĩ Dương Bách Xuyên là kẻ giả mạo, một thì đương nhiên là vì họ chưa từng gặp môn chủ Dương Bách Xuyên, hai là vì đệ tử Vân Môn truyền nhau đó là một sự tồn tại tựa như thần vậy, còn là người có tu vi mạnh như thần tiên thông thiên nữa.
Đâu có bình thường như cậu thanh niên đang đứng trước họ vậy chứ.
Tuy hai người họ trong đám đệ tử Vân Môn thì không được coi là người có tu vi cao lắm, nhưng nếu tính trong đám đệ tử nhập môn, đường đường là Trúc Cơ kỳ, sao lại không nhìn ra chút chân khí nào tỏa ra từ người Dương Bách Xuyên chứ? Còn không phải một cổ võ giả.
Vậy nên rõ ràng là người này mạo danh môn chủ, Dương Bách Xuyên đại nhân. Điều này hiến Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm không kìm nổi cơn giận.
Còn Dương Bách Xuyên cũng bị giật mình vì sự lật mặt đột ngột của hai người họ. Con mẹ nó chứ tôi chỉ nói thật thôi mà, có vẻ hai người này không tin.
Nhưng sau đó nghĩ lại, Dương Bách Xuyên biết vấn đề nằm ở đâu rồi.
Bây giờ anh không có tu vi gì cả, cũng khó mà trách được hai người họ không tin.
Anh cười khổ: “Tôi chính là Dương Bách Xuyên, là môn chủ Vân Môn.”
Những lời sau đó còn chưa kịp nói thì anh đã bị tiếng hét của Trương Chi Thành ngắt lời: “Hỗn xược, môn chủ nhà tôi là nhân vật như thần tiên vậy, nào có thể để anh giả danh được chứ? Hôm nay không nói cho ra lẽ thì chúng tôi không tha cho anh đâu. Nói đi, mạo danh môn chủ nhà tôi có mục đích gì?”
Dương Bách Xuyên: “Tôi...” Lúc này, anh thấy buồn bực vô cùng, không ngờ có một ngày anh lại bị đệ tử trong môn coi là kẻ lừa đảo mạo danh chính mình, thực sự không biết phải nói thế nào.
Nhưng anh nhìn bộ dạng của hai người họ thế này, nếu anh không nói rõ được thì sợ là hai người họ sẽ ra tay thật.
Anh hít một hơi thật sâu: “Quốc Tế Vân Kỳ các người tầm cỡ thế nào, sợ là người dân cả nước đều biết cả. Nếu tôi thực sự muốn giả mạo để làm loạn mà còn đến tổng bộ của các người thì tôi đúng là bị điên.”
Dương Bách Xuyên nói đến đây thì ngừng lại một chút, anh chuẩn bị đổi cách nói, anh không dám nói mình là Dương Bách Xuyên nữa mà nói tiếp: “Thực ra tôi là bạn của môn chủ Vân Môn Dương Bách Xuyên. Tôi còn quen nhiều người khác trong Vân Môn các người. Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị, Lâm Hoan, Bộ Thanh Mai, vân vân. Vậy đấy, những người tôi nói chỉ cần có một người ở đây thôi thì chắc chắn sẽ nhận ra tôi, hai người chỉ cần đưa tôi đi gặp thôi là sẽ biết ngay.
Tôi cũng là bạn của bọn họ, vậy nên hai người không cần phải căng thẳng đâu, tôi chỉ có một mình thôi, cũng không gây được chuyện gì lớn đúng chứ? Vậy nên hai người chỉ cần đưa tôi đi gặp bất cứ một ai trong số họ thôi là được, hai cậu nghĩ sao?”
Khi Dương Bách Xuyên nói xong, Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm nhìn nhau, họ đều thấy vẻ bất ngờ trên mặt đối phương. Người giả mạo môn chủ đại nhân này lúc này nói cũng có lý, những người anh nói đến đều là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Hơn nữa Lý Đại Nghị còn là đại ca của bảo vệ Quốc Tế Vân Kỳ bây giờ, trực tiếp dẫn dắt bọn họ, những đệ tử Vân Môn có tu vi.
Hai người họ nghĩ xem liệu có cần nói với Lý Đại Nghị không, nhỡ đầu tên này thực sự là bạn của môn chủ đại nhân và các vị lãnh đạo cấp cao thì sao?
Sau đó, Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm bàn với nhau, quyết định vẫn nên đi thông báo cho Lý Đại Nghị một tiếng, dù sao thì hai người họ là đệ tử Vân Môn có tu vi, cũng coi như là người có đặc quyền khi đến Quốc Tế Vân Kỳ rèn luyện.
Trương Chi Thành thấy Dương Bách Xuyên cũng không giống nói dối, cậu ta hừ một tiếng rồi lấy một chiếc điện thoại rất tiên tiến ra: “Tốt nhất là anh đừng có lừa chúng tôi.”
Nói xong, cậu ta cũng không quan tâm Dương Bách Xuyên thế nào, chỉ ra hiệu cho Triệu Động Lâm coi chừng Dương Bách Xuyên rồi bấm điện thoại. Dương Bách Xuyên liếc một cái, hình như là gọi video luôn.
Dương Bách Xuyên thầm thở phào một hơi, chỉ cần bọn họ liên lạc là sẽ không có vấn đề gì nữa rồi.
Trương Chi Thành cầm điện thoại đi sang một bên, mở cuộc gọi video với phòng làm việc của Lý Đại Nghị ra.
Tòa nhà Quốc Tế Vân Kỳ tổng cộng có ba mươi sáu tầng, Lý Đại Nghị đang ngồi trên phòng làm việc ở tầng ba mươi ba, anh ta đang đọc từng hồ sơ một. Lúc này, Lý Đại Nghị đã là người đứng đầu bộ phận an ninh của Quốc Tế Vân Kỳ rồi. Vấn đề an ninh của tất cả các chi nhánh trên toàn cầu đều do anh ta phụ trách, ngày nào cũng rất bận bịu, coi như là một đại sứ canh giữ một phương rồi.