Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới - Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên - Dương Bách Xuyên (FULL)

 Có điều những lời hắn vừa nói là thật lòng. Dương Bách Xuyên khựng lại giây lát rồi đặt nhẫn trữ vật mà Lê Nặc bồi thường cho mình xuống phía trước: "Trước đó ta đã chia cho những người đặt cược hơn mười vạn, hai chiếc nhẫn trữ vật này có tổng cộng hơn bốn mươi vạn linh thạch, ta tặng ngươi hết. Nhưng ngươi giữ linh thạch thôi, trả lại nhẫn trữ vật cho ta, sau này ta về nhà tặng người khác."  

 

Lần này đến lượt Diệp Vô Tâm sững sờ. Nàng là người của thương hội Thiên Diệp, đương nhiên không thiếu linh thạch, nhưng cũng chưa từng sở hữu bốn năm chục vạn linh thạch bao giờ. Lúc nãy nàng chỉ trêu Dương Bách Xuyên mà thôi, không ngờ hắn đưa thật.  

 

Nói thật là ngay cả bản thân nàng cũng không biết tại sao mình lại ra tay cứu Dương Bách Xuyên. Có lẽ là do đối phương mang lại cho nàng cảm giác đặc biệt khác với mọi người, cho nên nàng mới ra tay giúp đỡ.  

 

Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến báo đáp gì hết.  

 

Nhưng giờ phút này, khi Dương Bách Xuyên đặt toàn bộ linh thạch trước mặt Diệp Vô Tâm, trong lòng nàng bỗng trào dâng cảm xúc khó tả.  

 

Một lát sau Diệp Vô Tâm bỗng trở nên vui vẻ, dường như bây giờ nàng đã hiểu ra Dương Bách Xuyên thật sự rất đặc biệt, lúc nãy nàng bị thương cũng đáng giá, chứng tỏ nàng không nhìn nhầm người.  

 

Sau một hồi im lặng, Diệp Vô Tâm nói: "Lấy về đi, ai thèm chút tài sản này của ngươi, bản cô nương không thiếu linh thạch, thành chủ Lê Nặc cũng đưa tiền đặt cược cho ta đó. Ta cứu ngươi tức là ngươi nợ ơn Diệp Vô Tâm này, ngươi đừng hòng dùng linh thạch trả ơn. Nhớ là Dương Bách Xuyên ngươi nợ ta nửa cái mạng đó!"  

 

"Hix..." Dương Bách Xuyên không biết phải tiếp lời thế nào.  

 

Nhìn ánh mắt của Diệp Vô Tâm, hắn biết là nàng sẽ không nhận linh thạch của mình. Đúng là trên đời này ân tình là thứ khó trả nhất, cũng là thứ vô giá.  

 

"Được, Dương Bách Xuyên ta nợ Diệp Vô Tâm nửa cái mạng, Vô Tâm cô nương thiếu tiền thì cứ nói." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa cất linh thạch đi.  

 

"Thiếu tiền á, tính sau đi!" Diệp Vô Tâm nở nụ cười nghiền ngẫm.  

 

Trong lúc hai người thì thầm to nhỏ, Lê Nặc ngồi ở vị trí chủ nhà đột nhiên cất lời: "Các vị đạo hữu, tính ra thì sắp đến thời gian núi La Phù thuộc địa hạt Đại Sơn mở ra trăm năm một lần rồi, chẳng hay các vị có dự định đến đó không?"  

 

"Nghe ý của thành chủ thì lần này ngài định đi sao?" Một người lên tiếng hỏi.  

 

"Chúng ta tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, rất khó để tu vi tiến thêm một bước, không phải cứ dựa vào hấp thụ linh thạch và linh khí trời đất là có thể đột phá tu vi. Ngoài cảm ngộ ra, cần có thêm nhiều báu vật trong trời đất mới có thể đột phá lên một tầng. Núi La Phù là di tích đạo tràng của đại năng thượng cổ, tuy đầy rẫy nguy hiểm nhưng bên trong có thiên tài địa bảo và cảm ngộ của tu sĩ cổ.  

 

Những thứ này đều là cơ duyên đối với chúng ta. Trăm năm mới mở một lần, tất nhiên Lê Nặc không muốn bỏ lỡ, vì vậy ta hi vọng các đạo hữu cũng tới đó tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình." Lê Nặc thong dong nói.  

 

"Đúng vậy, núi La Phù là cấm địa thần bí nhất địa hạt Đại Sơn, có nguy hiểm lớn mà cũng có cơ duyên lớn, e là các thế lực trên khắp địa hạt Đại Sơn đều tới đó, sao có thể thiếu người của thành Tán Tu chúng ta. Ta đồng ý đi!"  

 

"Lão phu cũng đồng ý. Ta đã bước vào Nguyên Anh sơ kỳ sáu mươi năm ròng mà không có tiến triển gì hết, cũng nên đi xem thử."  

 

"Đúng, không thể thiếu người của thành Tán Tu chúng ta được..."  

 

Các cao thủ Nguyên Anh đều tỏ ý muốn đi núi La Phù, tiếp theo là bàn bạc vấn đề chi tiết.  

 

Hiện tại Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm chỉ có thể ngồi một bên lắng nghe. Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nghe thấy cái tên núi La Phù này. Từ cuộc nói chuyện của nhóm Lê Nặc, hình như núi La Phù là đạo tràng di tích cổ quan trọng nào đó, tuy nguy hiểm nhưng cũng có cơ duyên lớn, mấy cao thủ cảnh giới Nguyên Anh này đều muốn đi mạo hiểm, chắc hẳn đó là nơi không tầm thường.  

Hắn nhỏ giọng hỏi Diệp Vô Tâm: "Diệp cô nương, rốt cuộc núi La Phù mà họ nói tới là nơi nào vậy?"  

 

Diệp Vô Tâm nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh: "Đến núi La Phù mà ngươi cũng không biết sao?"  

 

"Khụ khụ, ta thật sự không biết. Trước kia ta tu luyện trong núi sâu, mới ra ngoài không lâu." Dương Bách Xuyên không nói cho Diệp Vô Tâm biết mình đến từ trái đất.  

 

"Thảo nào, để ta nói cho ngươi vậy! Núi La Phù là ngọn núi thần bí nhất trong năm châu thuộc địa hạt Đại Sơn, nghe đồn là di tích đạo tràng của tu sĩ thượng cổ. Mặc dù phần lớn đã bị hư hỏng, nhưng vẫn còn rất nhiều nơi đáng để thám hiểm. Bên trong có vô số thiên tài địa bảo, ngoài ra còn công pháp thần thông tu luyện mà tu sĩ cổ để lại.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!