“Con có xem... Không đúng, còn một phần nhỏ chưa xem xong." Dương Bách Xuyên lúng túng nói, đúng là lần trước sư phụ truyền cho anh rất nhiều thứ, anh còn chưa kịp xem hết.
“Thứ không có tiền đồ, về sau ra ngoài đừng nói là đồ đệ của ta, mới hai thế gia cổ võ nho nhỏ đã khiến lòng con rối loạn, về sau đến Tu Chân Giới, con còn sống nổi không?” Vân Thiên Tà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Người nói nghe thì dễ, người ta là thế gia cổ võ đấy, có tiền có thế có năng lực có thực lực, con lẻ loi một mình, không bị đánh chết đã không tệ rồi, người còn không mau nói làm thế nào để tăng tu vi lên nhanh chóng đi?” Dương Bách Xuyên cũng không khách khí cãi lại sư phụ. Lần trước anh đã thăm dò Vân Thiên Tà, lão già này ấy à, càng mắng ông, ông càng cảm thấy thân thiết.
Ngược lại nói lời ngon ngọt với ông, ông sẽ cho rằng anh không có tiền đồ.
“Thằng nhóc thối, không có tiền, con không biết kiếm tà? Cho con nhiều bí tịch đan phương như vậy, bán ra ngoài được không ít tiền đấy thôi? Không có thế lực, con không biết đi xây dựngà? Thứ ta đưa cho con không chỉ đơn giản là thuật Ngũ Hành dẫn thể còn có mấy trăm cách tu luyện võ đạo tương tự, sao đầu con như bị úng nước thế? Nói con ngu xuẩn, con còn không vui?"
Vân Thiên Tà liệt kê từng thứ một, vừa nói vừa mắng Dương Bách Xuyên.
“Còn nữa, con đúng là ngu xuẩn, không phải lần trước con lấy được nhân sâm năm trăm năm và gan rắn ở cửa hang mãng xà à. Tuy không phải đồ vật hiếm có gì nhưng bên trong vẫn chứa linh khí thuần khiết, đủ cho con dùng xong tăng lên Luyện Khí kỳ tầng hai rồi.
Cách sử dụng thế nào thì lần trước ta đã truyền vào trong đầu con, con không xem, lại trách ta không dạy. Sư phụ dẫn vào cửa, bản thân tự tu hành, có biết không?
Ta đường đường là Thiên Tà chí tôn, tán tiên đỉnh cấp, sao lại thu một tên đồ đệ ngu xuẩn như con chứ? Thế mà lại bị cổ võ giả hù dọa hãi hùng khiếp vía? Truyền đi sẽ bị người khác cười đến rụng răng, đúng là mất mặt.
Nhớ kỹ, con là đồ đệ của Vân Thiên Tà ta, tầm nhìn phải rộng một chút, bá đạo lên, ở thế giới này, có vi sư, con không chết được.
Không phải chỉ là hai thế gia cổ võ thôi à? Thấy ngứa mắt thì diệt, lúc sư phụ tung hoành ngang dọc Tu Chân Giới, số vương triều tu chân từng diệt lên tới hàng trăm hàng ngàn..."
Dương Bách Xuyên bị chửi đến xám xịt mặt mũi, nghe thấy sư phụ lại bắt đầu thổi phồng sự tích huy hoàng của mình không ngớt thì ngay lập tức giội cho ông một chậu nước lạnh.
"Sư phụ, hiện tại người chỉ là tàn hồn của Nguyên Thần mà thôi, hơn nữa còn bị vây trong bình Càn Khôn không ra được.”
Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, giọng nói đắc ý của Vân Thiên Tà dừng lại ngay lập tức: “Khụ khụ khụ…” Tiếp nối là một tràng tiếng ho sù sụ.
Ông giận dữ: "Nghiệt đồ bất hiếu, không biết tôn sư trọng đạo, chừa cho sư phụ chút thể diện thì chết à?"
“Con chỉ nói sự thật thôi!” Dương Bách Xuyên ung dung nói.
"... Con... Mà thôi, anh hùng hảo hán không nhắc lại chuyện cũ năm xưa, sư phụ không tính toán với con nữa, đi hấp thụ cỏ Thần Hồn tiếp còn hơn. Thằng nhóc thôi, nhớ kỹ, một khối gan mãng xà, thêm một ít nhân sâm, giã nát rồi sử dụng, để con đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng hai không thành vấn đề.
Phần còn dư cũng đừng lãng phí, tìm một cái lò đan, luyện đan mới có thể phát huy tác dụng của nhân sâm lớn nhất. Chờ con đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng hai có thể tu luyện “Ly Hỏa Quyết”, đến lúc đó có thể luyện đan được rồi. Đan dược chính là cách duy nhất nhanh chóng tăng thực lực, về sau có tìm được bảo vật như nhân sâm thì giữ lại để luyện đan. Còn nữa, mấy chuyện nhỏ nhặt này thì đừng làm phiền ta, mất mặt chết.”
Dứt lời, giọng nói của Vân Thiên Tà biến mất không thấy gì nữa, đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay của Dương Bách Xuyên cũng mờ đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!