Hai người lui lại phía sau, lần nữa xuất kích.
Lúc này trong miệng ma nữ Hồng Phất lại vang lên một âm thanh khó hiểu, hiển nhiên là đang thi triển pháp chú gì đó, đồng thời cũng giơ thanh đao trong tay lên đỉnh đầu.
Lúc này, Dương Bách Xuyên không dám có chút lơ là nào, anh phát lệnh công kích với Trùng Tử, bản thân anh cũng dùng kiếm liều mạng với nữ ma đầu.
Thứ nhất là yểm hộ cho Trùng Tử, thứ hai là để phòng bị.
Trùng Tử hóa thành một đốm trắng vèo một cái xông về phía ma nữ Hồng Phất, không một tiếng động cũng không có bất kỳ dao động linh khí nào.
Điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên yên tâm hơn.
Đồng thời, anh cũng lưu chuyển chân khí, toàn lực thi triển ra một kiếm.
Một kiếm thô bạo bổ thẳng về phía ma nữ.
Ngay sau đó, anh nghe thấy ma nữ Hồng Phất gầm lên giận dữ: “Hắc Phong Sát ~”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn thấy thanh đao trên đầu ả xuất hiện ma khí dạt dào, bột nhiên bổ về phía anh.
Nhưng vào lúc này, Dương Bách Xuyên nở nụ cười, cũng chém lại một kiếm, anh phát hiện Trùng Tử đã đến trước người ma nữ Hồng Phất.
“A~”
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng ả.
“Ầm ầm ~”
Một đao một kiếm chạm nhau cũng gây ra một tiếng đinh tai nhức óc.
Trong tiếng kêu la thảm thiết, Dương Bách Xuyên nghe được sự sợ hãi của ma nữ Hồng Phất.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy cơ thể của ả bị bay ngược ra ngoài. Chắc là do Trùng Tử làm.
“Grừ ~”
Ma nữ Hồng Phất gầm thét, cơ thể ả bay ngược đập vào trong bức tường băng.
“Ầm ầm ầm ~ Rắc rắc ~”
Cả đại điện băng bắt đầu lắc lư, từng khối từng khối băng rơi xuống, mặt đất cũng nứt toác.
Cả hai đánh tới đánh lui, lại phá hủy cấu trúc của băng động, khiến toàn bộ đại điện sụp đổ.
Dương Bách Xuyên nhìn ma nữ Hồng Phất bị Trùng Tử đánh lén đập vào tường băng, anh cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, vốn định bổ xuống một kiếm, nhưng tình hình đại điện đã có dấu hiệu sụp đổ, lúc này anh nghĩ mình nên đi giúp Ruth và Ngô Mặc Thu thì hơn.
Hai người họ đều bị ma nữ đánh trọng thương, mà Trần Bách Vạn đã đi đối phó với bọn họ, lúc trước Dương Bách Xuyên đã xem qua, tuy trọng thương nhưng hai người vẫn có thể đánh nhau với Trần Bách Vạn, vì vậy anh mới không gấp gáp.
Lúc này vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng dáng của Trần Bách Vạn biến mất ở một góc của đại điện.
Mà Ruth và Ngô Mặc Thu đều mang dáng vẻ chật vật, cũng may là không có việc gì.
Một tảng băng lớn rơi xuống, Dương Bách Xuyên nghiêng mình đi tới cạnh Ruth và Ngô Mặc Thu: “Hai người không sao chứ?”
“Chủ nhân yên tâm, tôi không sao?”
“Chủ nhân, bọn em không sao ~”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!