Trong đó còn có cả một nhánh tán tu.
Dương Bách Xuyên thu nhận tán tu, Phong Thiên Nhai cũng được tiếng gió nên đã vội vã chạy về đảo Hồng Kông. Anh ta vốn đang liên lạc với tán tu khắp nơi gia nhập Vân Môn. Trước khi đi Dương Bách Xuyên còn đưa cho anh ta hai bình Bồi Nguyên Đan và Tụ Khí Đan để lấy lòng các tán tu gia nhập Vân Môn.
Nhưng lại không ngờ rằng khi mười mấy võ cổ giả Tiên Thiên đang đi với Phong Thiên Nhai và chuẩn bị làm nhóm đầu tiên gia nhập Vân Môn, lại nghe được tin Dương Bách Xuyên bị người ta nổ chết ở đảo Hồng Kông. Phong Tiên Nhai hốt hoảng vội vàng mang theo mười hai võ cổ giả Tiên Thiên về đảo Hồng Kông, anh ta muốn biết thực hư chuyện thế nào.
Trên đảo Hồng Kông đang hội tụ một lượng lớn võ cổ giả, đồng thời cũng làm Hồng Huyền Thiên bất an hẳn.
Đảo Hồng Kông có một bầu không khí như gió giật trước lúc bão về*.
(*) Nguyên văn là “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu” : Một câu thơ trích từ bài “Lầu phía đông thành Hàm Dương” tác giả Hứu Hồn. Câu này có nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn; trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.)
Bên ngoài sân bay Hồng Kông, Lưu Tích Kỳ ngồi trong một chiếc xe thương vụ, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác. Trong xe còn có Độc Cô Vô Tình, hai mắt vô hồn nhìn chân trời ngoài cửa sổ.
Đàm Miêu cầm một tập tài liệu, nói với Lưu Tích Kỳ và Độc Cô Vô Tình: "Bây giờ có thể khẳng định Dương tiên sinh bị người nhà họ Hồng hãm hại. Lần này chúng tôi dùng đến đường dây tình báo khẩn cấp, đã tìm thấy chứng cứ trực tiếp. Ông ba và ông bảy nhà họ Hồng đã sử dụng một tấn thuốc nổ X."
Đàm Miêu vừa dứt lời, cửa xe bị mở ra, một chàng trai nói với anh ta: "Báo cáo sếp, người đã xuống máy bay."
Lưu Tích Kỳ ném đầu lọc ra ngoài cửa sổ, cất giọng khàn khàn nói với Độc Cô Vô Tình: "Chúng ta đi đón nhóm hộ pháp Lục trước rồi tính tiếp."
Sau đó mấy người xuống xe. Bọn họ và đám Triệu Nam đã liên lạc qua điện thoại, chờ ở sân bay.
Hai bên gặp nhau, Triệu Nam giới thiệu qua những người của Võ Đang cho đám Lưu Tích Kỳ. Đoàn người lên xe. Trên xe, Đàm Miêu thuật lại kết quả điều tra cho bọn họ, xác định là nhà họ Hồng gây ra.
Mắt Triệu Nam đỏ hoe, cô ấy bật khóc: "Đàm tiên sinh, việc dọn dẹp hầm mỏ ở đảo hoang thế nào rồi?"
Đàm Miêu trả lời: "Đã dọn dẹp một ngày một đêm, có lẽ nhanh nhất cũng phải chiều mai mới xong."
"Chúng ta đến thẳng đảo hoang đi." Triệu Nam nhìn mọi người, đưa ra lời đề nghị.
Không ai phản đối. Mọi người đều thống nhất ý kiến về chuyện của Dương Bách Xuyên: sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Sau đó, mọi người đến thẳng hầm mỏ trên đảo hoang.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!