Dương Bách Xuyên nhìn quà tặng của ba người Thiên Tuyệt, thật lòng cảm giác bản thân chính là một tên nghèo rớt mồng tơi, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gọi là nội tình của tông môn cổ xưa.
Quà tặng của ba người kia cái nào cũng khiến Dương Bách Xuyên chảy nước miếng.
Anh thật sự nghĩ hoài không ra, sao trong tay bọn họ lại có mấy thứ này nhỉ?
Theo lý mà nói, hẳn mấy thứ này không có ở trái đất mà phần lớn nằm tại tu chân giới mới đúng, anh từng nhìn thấy những thứ này trong bản ghi chép tu chân sư phụ truyền thụ, trước kia không nghĩ tới trên trái đất cũng có.
Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt, nhận ra có lẽ trái đất này còn có một mặt khác mà anh không biết.
Thiên Tuyệt lấy ra một quả Tử Lôi và một bình rượu, không phải rượu bình thường mà là linh tửu tỏa ra từng trận linh khí, theo lời của ông ta thì nó được ủ từ các loại linh dược linh quả.
Trần Phong Tử lấy ra một gốc nhân sâm năm trăm năm, bảo dùng để ngâm rượu thuốc cho sư tổ.
Nếu thật lấy nhân sâm ngàn năm đi ngâm rượu, trừ khi đầu Dương Bách Xuyên bị úng nước, bởi đây là vị thuốc chính để luyện chế đan Tụ Khí đấy.
Chẳng qua anh nhìn vẻ mặt của Trần Phong Tử dường như đối phương thật sự từng làm như vậy rồi, trong lòng không nhịn được hỏi: “Phong Tử, anh không lấy nhân sân mấy trăm năm đi ngâm rượu thuốc thật đấy chứ?”
Trần Phong Tử gật đầu rất lưu loát: “Đúng vậy, năm năm trước tôi có ngâm một gốc nhân sâm tám trăm năm rồi, qua một tháng nữa là có thể uống, đến lúc đó tặng cho sư tổ một ít nếm thử.”
“Cái gì?” Giờ phút này, Dương Bách Xuyên ước gì có thể một phát tát chết Trần Phong Tử.
Ở trong mắt luyện đan sư, hành động của Trần Phong Tử chính là lãng phí của trời.
Minh Tuyệt ở bên cạnh hơi xấu hổ nói: “Khụ khụ, sư tổ, thật ra phần lớn chúng tôi đều làm như vậy là vì đan dược luyện chế ra không có hiệu quả tốt, còn không bằng trực tiếp ngâm rượu, uống vào cũng có thể tăng chân nguyên trong người.”
“Một đám nhà quê!” Dương Bách Xuyên cảm giác tim mình như đang nhỏ máu.
Dứt lời, anh hỏi ba người: “Trong tay mấy người còn có linh dược hay linh quả gì thì cứ mang tới cho tôi, tôi hứa sẽ cho mỗi người một viên, à không, hai viên đan Tụ Khí.”
Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên lật tay lấy ra một viên đan Tụ Khí, đây là đan dược chân chính, mặc dù chỉ là loại rác rưởi nhất trong miệng sư phụ nhưng đối với Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ đều có hiệu quả, đối với võ giả cổ mà nói càng có công dụng hơn.
Ba người kia xem như đều là cao thủ Thiên Thiên, thế mà đến giờ vẫn chưa từng nhìn thấy đan dược chân chính. Cả ba đều cảm giác được đan Tụ Khí Dương Bách Xuyên lấy ra không phải hạng xoàng, còn chưa dùng đã có thể cảm nhận được nguồn linh khí khổng lồ tỏa ra đan dược, nếu được dùng một viên, ít nhất cũng sáng bằng nửa năm tu luyện gian khổ.
Đừng nói dùng linh dược đổi hai viên, cho dù chỉ đổi một viên thì bọn họ cũng có lợi.
Ánh mắt ba người kia ngay lập tức lập lòe ánh sáng xanh.
Nhất là Minh Tuyệt và Thiên Tuyệt đã đột phá đến Tiên Thiên tầng bảy, Trần Phong Tử cũng dưới sự trợ giúp của Dương Bách Xuyên một hơi đột phá sáu cảnh giới nhỏ, chỉ có tu vi là không có chút động tĩnh nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!