Chương 7: Không thẹn với lương tâm
"Chuyện này...”
Viện trưởng nào biết La Phong rốt cuộc là ai, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Chủ nhiệm Ngô ngồi ở bên đương nhiên cũng hiểu lầm ý của Tô Mai, lập tức nhảy ra hét vào mặt La Phong đang dựa vào ghế ở hành lang:
"Càn quấy! Thật sự là càn quấy! La Phong, cậu chỉ là một thực tập sinh, còn chưa hết thời gian thực tập, sao lại tự tiện chữa trị cho bệnh nhân thế? May là chưa xảy ra sai sót gì, nếu không cậu chịu trách nhiệm được không? Bây giờ thì nhanh chóng quay về viết một bản kiểm điểm sâu sắc cho tôi”.
Cả người La Phong không còn chút sức lực nào, cũng không muốn biện bạch, dứt khoát không thèm để ý.
Chủ nhiệm Ngô hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, bày ra vẻ mặt tươi cười: "Tổng giám đốc Mã, tuy cậu ấy là thực tập sinh của tôi, nhưng về mặt kĩ thuật vẫn tạm được. Cũng may tôi kịp thời chạy đến, cũng tiến hành chỉ đạo cậu ấy, cũng xem như là không còn nguy hiểm nữa, cũng giúp ông cụ Mã qua cơn nguy kịch. Bây giờ ông cụ Mã tạm thời đang ngủ, vì để an toàn, tôi thấy bắt buộc phải tiếp tục theo dõi thêm vài ngày. Chúng tôi sẽ sắp xếp điện kiện tốt nhất để đảm bảo sức khỏe cho ông cụ Mã”.
Lời của chủ nhiệm Ngô vừa nói xong, vẻ mặt của những người có mặt đều thay đổi.
Mã Công Khải khẽ nhíu mày, sắp phát cáu.
Chẳng qua, dù sao ông ta cũng là doanh nhân có máu mặt, ông ta nhanh chóng kìm nén lửa giận trong lòng, nói bằng một ngữ khí bình tĩnh nhất có thể: “Viện trưởng Hoàng, bệnh tình của bố tôi rốt cuộc như thế nào? Bệnh viện của các ông sao lại như vậy? Ca bệnh khẩn cấp như vậy, sao lại để cho một bác sĩ thực tập chữa trị? Chẳng lẽ kinh phí bệnh viện các ông không đủ, không thể trang bị đầy đủ lực lượng chữa bệnh? Nếu như là vậy, tôi sẽ suy tính để bộ phận đầu tư vạch lại kế hoạch hỗ trợ năm nay của bệnh viện các ông!"
Làm sao viện trưởng Hoàng không nghe ra ý của Mã Công Khải chứ, thầm nghĩ hỏng rồi.
Mức hỗ trợ của tập đoàn Hải Thiên cho bệnh viện rất lớn, không thể xem nhẹ hàng tỷ tiền hỗ trợ thiết bị mỗi năm.
La Phong!
Viện trưởng Hoàng lại hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn chủ nhiệm Ngô một cái.
Mà vẻ mặt của người nọ lại vô cùng lạnh nhạt, có vẻ như không chút sợ hãi.
Viện trưởng Hoàng lúc này mới ý thức được, chủ nhiệm Ngô sở dĩ dám nói lời này, toàn bộ đều vì sau lưng ông ta có chỗ dựa vững chắc.
Tuy trong lòng viện trưởng Hoàng đang hừng hực lửa giận, nhưng cũng không thể trút giận lên người ông ta được.
La Phong đúng không!
Cũng không biết là thẳng nhóc ở đâu lại chẳng biết trời cao đất rộng như vậy.
Cho dù cậu nắm chắc một trăm phần trăm thì cũng không đến phiên một bác sĩ thực tập như cậu tới tiến hành cấp cứu!
Gần như trong nháy mắt, trong lòng viện trưởng Hoàng đã phán tử hình La Phong.
Nhưng lão Niên ở bên cạnh lại thờ ơ lạnh nhạt, đại khái cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kịp thời chuyển hướng đề tài: “Y tá trưởng Vương, kết quả kiểm tra của bệnh nhân đâu? Có lẽ bệnh tình cũng không nghiêm trọng như vậy”.
Chủ nhiệm Ngô cũng không dám tỏ ra thô lỗ trước mặt chuyên gia cấp cao như Niên Thanh Vân, chỗ dựa sau lưng ông ta có lợi hại thế nào thì cũng tôn kính gọi lão Niên một tiếng ông cụ hoặc là thầy.
Vì thế, ông vội vàng cầm kết quả kiểm tra từ trong tay của y tá trưởng lại.
Đọc hơn mười tờ kết quả kiểm tra lớn nhỏ, lão Niên càng đọc thì sắc mặt càng khó coi.
Kết quả kiểm tra cho thấy bệnh tình của ông cụ Mã rất nghiêm trọng, cho dù là ông thì cũng phải cho phẫu thuật ngay lập tức mới được.
Hơn nữa mặc dù là ông thì chỉ nắm chắc hai phần mà thôi.
Mà cậu nhóc bác sĩ thực tập La Phong này cũng không biết may rủi thế nào mà lại ngẫu nhiên cứu được một mạng của ông cụ Mã.
"Lão Niên, tình huống của bố tôi rốt cuộc thế nào?"
Mã Công Khải cũng biết nền tảng của Niên Thanh Vân, biết mình không thể đắc tội ông, cung kính hỏi.
Niên Thanh Viên khẽ do dự một chút, trầm ngâm nói: "Tổng giám đốc Mã, bệnh tình của bố cậu khá phức tạp, chỉ sợ là phải kiểm tra thật cẩn thận, không loại trừ khả năng phải phẫu thuật”.
Trong lòng ông cũng vô cùng buồn bực, người bệnh sắp chết như này sao có thể không làm phẫu thuật mà có thể hồi phục cơ chứ?
Vừa nghe lời này, sắc mặt của Mã Công Khải lập tức trầm xuống.
Tô Mai vừa thấy phản ứng của chồng lập tức ý thức được ông ta không vui rồi, nhưng lại không thể nổi nóng với Niên Thanh Vân, nên bà ta liền quay đầu hỏi viện trưởng: “Viện trưởng Hoàng, vậy phiền ông tốn chút công sức, nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật! Nếu lão Niên có thể rút ra chút thời gian, vẫn xin phải sắp xếp thời gian cứu bố chồng tôi! Nếu như thiếu thiết bị máy móc gì, nếu như chúng tôi có thể hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng!"
Lời của Tô Mai nghe thì giống như đang thương lượng, nhưng ai cũng có thể nghe ra bên trong lời này còn mang theo ý ra lệnh.
Đúng lúc này giọng nói của La Phong vang lên: "Người bệnh đã không còn nguy kịch, căn bản không cần làm phẫu thuật gì nữa. Chẳng qua vì để an toàn thì đề nghị vẫn nên tiếp tục nằm viện điều trị nửa tháng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!