Giờ đây, trong lòng La Phong mang theo niềm biết ơn vô hạn đối với ông bà lão đơn thuần chất phác trước mặt.
Nếu không phải do món đồ gia truyền của bà lão bị vỡ, anh sẽ không có cuộc gặp gỡ kỳ diệu như ngày hôm nay.
Thật ra, từ lúc biết được những thay đổi trên cơ thể, La Phong đã hạ quyết tâm, nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhất là hai ông bà lão không có con cái này, anh cũng phải gánh vác trách nhiệm, kể cả là phụng dưỡng, sau này hương khói cho bọn họ cũng là chuyện nên làm.
Chỉ là, anh cần nghĩ cách để bọn họ chấp nhận.
Bằng không, những ông già bà lão chân chất mộc mạc như bọn họ sẽ không thể dễ dàng tiếp nhận "ý tốt" của anh.
"Bác Giang, bệnh tình của bác đã được kiểm soát, tuy nhiên, bệnh tim rất nguy hiểm, bác tuyệt đối không thể xem thường. Bây giờ tôi có cách để khiến bác không cần làm phẫu thuật mà vẫn có thể chữa khỏi bệnh, bác có tin tôi không?"
Ông Giang và bà Lưu đều sửng sốt, bọn họ nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau.
Ông Giang là người phản ứng đầu tiên, ông ấy mỉm cười nói: "Cậu nói xem là cách gì? Cái mạng già của tôi cũng vô dụng rồi, chỉ cần cậu chịu chữa cho tôi, cho dù có lỡ tay xảy ra sơ suất, chúng tôi cũng sẽ không oán không hận".
Vừa nói ông Giang vừa liếc nhìn vợ mình.
Lúc này bà lão cũng sực tỉnh lại, không ngừng gật đầu nói: "Bác sĩ La, ông ấy là chủ nhà, mọi chuyện đều nghe theo ông ấy. Hơn nữa, chúng tôi tin cậu. Cậu nói đi, rốt cuộc có cách gì, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác!"
La Phong đột nhiên có chút ngưỡng mộ hai ông bà lão trước mắt.
"Là như này, tôi vẫn chưa xác định phương án điều trị cụ thể, hai bác tiếp tục ở bệnh viện vài ngày nhé, đợi đến khi tôi chính thức xác định rồi, tôi sẽ thông báo cho 2 bác sau, hai bác thấy thế nào?"
La Phong chưa kịp nói xong thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Chủ nhiệm Ngô mang theo vẻ mặt âm u bước vào, lạnh lùng nói: "La Phong, cậu muốn làm gì? Cậu phải biết rõ thân phận của mình! Cậu vẫn là bác sĩ thực tập, theo quy định của bệnh viện, cậu không có tư cách lập kế hoạch điều trị cho bệnh nhân!"
La Phong quay đầu lại nhìn vẻ mặt thù hằn của chủ nhiệm Ngô, anh khẽ rùng mình.
Xem ra, anh càng không thể giao ông Giang cho chủ nhiệm Ngô.
La Phong của hiện tại đã không còn là một thực tập sinh như ngày xưa.
Đối với chủ nhiệm Ngô, anh không còn sự sợ hãi và kiêng kị nữa.
Huống hồ, có lời hứa hẹn của Niên Thanh Vân, đừng nói là chủ nhiệm Ngô, kể cả viện trưởng Hoàng cũng không dám ý kiến gì.
Cho dù La Phong anh lập tức bị cho thôi việc, anh cũng có tự tin rằng, đến lúc đó người hối hận chính là phía bệnh viện chứ không phải là anh.
“Ông Giang và bà Lưu là trưởng bối của tôi, tôi đến thăm hai người bọn họ, chủ nhiệm Ngô có vấn đề gì sao?”
La Phong đứng dậy, thản nhiên hỏi.
Vừa nghe thấy vậy, ông Giang lập tức hùa theo.
“Đúng, cháu trai chúng tôi đến thăm chúng tôi có gì sai à?”
Chủ nhiệm Ngô cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi! Tuy nhiên, bây giờ là giờ làm việc, cậu không ở vị trí của mình lại chạy tới đây thăm người thân, đây có phải là công tư không phân minh, không tuân theo quy tắc không?”
La Phong thở dài một hơi, anh nói bằng giọng điệu bình thản: “Chủ nhiệm Ngô, trước đây có chỗ nào mạo phạm tới ông là La Phong tôi không đúng, hôm nay tôi nói tiếng xin lỗi với ông, coi như là nhận lỗi! Ông đại nhân đại lượng...”
Không ngơ, anh chưa kịp nói xong liền nghe thấy chủ nhiệm Ngô cười lạnh khinh thường.
“Hừ hừ! La Phong, bớt ở đây mồm mép bịp bợm tôi đi! Tôi chỉ nhắc nhở cậu rằng, bây giờ cậu không còn làm việc ở khu này nữa, đáng lẽ ra giờ này cậu nên túc tực ở khoa châm cứu mới đúng. Hơn nữa, thân phận hiện tại của cậu chỉ là một bác sĩ thực tập, cậu không có quyền lập kế hoạch điều trị cho bệnh nhân!”
Mặt La Phong sa sầm xuống, anh nhếch mép nói: “Chủ nhiệm Ngô, sao tôi nghe nói ông cũng không còn làm việc ở khu này nữa nhỉ? Giờ này đáng lẽ ra ông nên túc trực ở khoa cấp cứu, còn đây là khoa nội trú! Bây giờ tôi thuộc quyền quản lý của khoa châm cứu, nếu ông muốn quản lý tôi, phiền ông thông báo với cấp trên của tôi trước khi lên tiếng!”
“Cậu!”, chủ nhiệm Ngô giận đến tái mặt, ông ta nghẹn họng không nói nên lời.
Có nhiều người trong bệnh viện mới biết tin ông ta chuyển công tác, chẳng mấy chốc nữa sẽ lan rộng ra toàn bệnh viện.
Thấy đám người từng vô cùng kính sợ ông ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, ông ta xấu hổ vô cùng.
Khi đang thu dọn đồ đạc trong văn phòng, ông ta thấy tên đầu sỏ La Phong đi tới nên mới lóc cóc chạy đến gây khó dễ.