Từ lúc nào mình trở nên nóng bỏng tay như vậy.
La Phong còn chưa kịp từ chối, chị Vương đã chạy không thấy bóng người đâu.
Xem ra lần này y tá trưởng đã quyết tâm phải có được rồi.
Hoặc là cô em họ nhờ chị ta làm việc đã hạ mệnh lệnh rồi.
La Phong lắc đầu dở khóc dở cười, cầm sô cô la đi thẳng về hướng phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Tại một góc trong đại sảnh bệnh viện, chị Vương bước đến trước mặt một y tá trẻ dáng người cao gầy.
Còn chưa nói gì đã nghe cô y tá trẻ kia lo lắng hỏi: "Chị, thế nào rồi? Anh ấy đồng ý rồi à?"
Chị Vương thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, lập tức cười lắc đầu.
Cô y tá đột nhiên lộ vẻ thất vọng.
Chị Vương tủm tỉm cười: "Em gái, mùa đông lạnh lẽo mà em còn có thể tư xuân được, đúng là chịu không nổi mà. Cậu ấy không đồng ý nhưng cũng không từ chối”.
Cô y tá trẻ kia nghe được lời này đôi mắt liền sáng lên, cũng không quan tâm đến lời trêu chọc và chế giễu vừa rồi của chị Vương, thẹn thùng theo chị ta liên tục nói cảm ơn.
La Phong bấm thẻ, sau đó mặc áo blu trắng, báo cáo với khoa châm cứu rồi chạy vội về phía khu chăm sóc đặc biệt.
Uống nước nhớ nguồn.
Mình cũng nhờ vào vợ chồng ông Giang mới có được lợi ích to lớn, nếu như không giúp bọn họ chút ít nào, lương tâm bản thân sẽ vô cùng áy náy.
Chỉ là bệnh tình của ông Giang phức tạp, anh phải xem trước mới nói được.
Dù sao còn sớm như vậy khoa châm cứu cũng không có việc gì, mà chức vụ chủ nhiệm khoa đông y mà lão Niên đã hứa, cho dù là viện trưởng Hoàng thì cũng không thể công bố tùy tiện, cũng phải tìm thời cơ thích hợp.
Bởi vậy, hôm nay anh vẫn phải sắm vai thân phận của một thực tập sinh.
Trọng phòng chăm sóc đặc biệt, vì mở máy sưởi nên dù đã để lại một khe hở thì không khí trong phòng vẫn không thể nào lưu thông.
Hơn nữa thời gian còn sớm, không có tiếng động gì, vì vậy càng trở nên ngột ngạt.
"Tiểu La, cậu đến rồi à! Nào, chắc chưa ăn sáng đúng không? Tôi vừa luộc trái trứng cho ông lão, cầm lấy đi, tranh thủ sữa bò còn nóng uống đi! Nếu không đủ thì cứ nói, chỗ tôi còn nữa..."
La Phong khó mà từ chối sự nhiệt tình này, đành nhận hai trái trứng trong tay bà Lưu, chợt nghe bà lão tiếp tục oán giận nói: "Mấy ngày nay vị bác sĩ trẻ phụ trách khu vực này của chúng tôi hung dữ lắm, cậu quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi!"
Nhìn khuôn mặt nhân từ hiền lành của bà lão, La Phong cúi đầu nói: "Bác Lưu, ông Giang có khỏe không? Bệnh viện nói thế nào, khi nào thì phẫu thuật?"
Vừa nghe La Phong hỏi vậy, khuôn mặt của bà lão lộ vẻ lo âu, không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng ông Giang nằm trên giường bệnh lại suy nghĩ rất thoáng, cười nói với La Phong: "Bác sĩ La không cần phải lo lắng cho tôi, sức khỏe của tôi tốt lắm! Chắc có thể kiên trì tới khi phẫu thuật!"
Thân hình của ông Giang hơi mập, nếp nhăn trên mặt ít hơn vợ rất nhiều.
Mặc dù tóc bạc phơ, nhưng có thể nhìn ra đầu óc của ông ấy thực sự rất tốt.
Nếu đổi thành người bệnh bình thường mà có tinh thần như thế thì việc chữa trị đã thành công được một nửa rồi.
Chỉ tiếc ông Giang lại mắc bệnh tim, loại bệnh này nếu như cảm xúc kích động thì máu sẽ tuần hoàn nhanh hơn, tim dễ bởi vì không chịu đựng được mà xảy ra vấn đề.
"Ông Giang, gần đây bác cảm thấy thế nào, thân thể vẫn ổn chứ?"
La Phong chậm rãi ngồi xuống, vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của ông Giang.
Đông y chú ý vọng văn vấn thiết chẩn*, nhìn khí sắc của bệnh nhân thực sự có thể hiểu được rất nhiều thứ.
Vọng văn vấn thiết chẩn*: vọng chẩn (quan sát bệnh nhân và hoàn cảnh), văn chẩn (lắng nghe âm thanh từ thể trạng và tâm sự của bệnh nhân), vấn chẩn (hỏi bệnh nhân và người nhà những điều liên quan), thiết chẩn (khám bằng tay và dụng cụ) để xác định bệnh trạng.
Ông Giang nhếch miệng cười, nhìn La Phong vô cùng tán thưởng, một bàn tay nhẹ nhàng cầm tay La Phong nói: "Bác sĩ La, cậu đúng là một người nhiệt tình, sau này chắc chắn sẽ làm được nhiều việc lớn. Trước kia, con trai tôi còn chưa đối xử với tôi tốt như cậu. Cậu nhất định có thể trở thành bác sĩ tốt nhất thế giới, đừng nản lòng!"
Nhìn ông Giang lại còn an ủi ngược lại mình, La Phong lập tức cho rằng ông ấy đã nghe vợ mình nói gì đó.
Anh không nhịn được lắc đầu cười khổ: "Bác ấy à, trước tiên vẫn nên quan tâm bản thân mình đi!"
Lúc nói chuyện La Phong không dấu vết đưa tay ra, ba ngón tay khẽ đặt lên cổ tay của ông lão, có chút khác với tư thế bắt mạch bình thường.
Thực ra động tác này không gọi là bắt mạch, mà là thăm mạch.
Do sợ bệnh nhân căng thẳng trong quá trình bắt mạch, dẫn đến mạch đập không ổn định, chẩn đoán sai bệnh tình.
Nếu như đám bác sĩ trung y thạo nghề nhìn thấy tay của La Phong, chắc hẳn cũng đủ để bọn họ giật mình.
Chỉ là bàn tay này, ước chừng nếu chưa có kinh nghiệm tám đến mười năm, căn bản chính là kẻ lừa gạt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!