"Ồ? Xem ra cậu rất có niềm tin vào Đông y", Niên Thanh Vân mỉm cười nói.
"Đúng!"
"Mặc dù tôi chủ trương kết hợp điều trị Đông Tây y, nhưng tôi vẫn nghiêng về Tây y hơn, tuy Đông y bác đại tinh thâm, nhưng hiện tại không có nhiều phương thuốc và y pháp lưu truyền cho các thế hệ sau, hơn nữa...", Niên Thanh Vân bước đi chầm chậm.
"Lão Niên, tôi tự tin rằng sẽ có thể khiến cho Đông y ngày một vẻ vang", La Phong kiên địch nói.
Quả thực anh có khả năng này.
Dựa vào những kiến thức về Đông y trong đầu, anh tin rằng chỉ cần mình hiểu và sử dụng nó một cách thuần thục, anh sẽ có thể khiến cho nền y học nước nhà tỏa sáng và mang đến cho mọi người những hiểu biết mới về y học Hoa Hạ.
"Tốt, nếu cậu đã có lòng tin như vậy, cậu càng không nên rời đi", Niên Thanh Vân đột nhiên dừng lại, mỉm cười nói.
"Lão Niên, ông biết hết rồi sao?", La Phong hỏi.
Niên Thanh Vân đã gần sáu mươi, đức cao vọng trọng, có danh vọng và uy tín rất cao trong bệnh viên.
Mặc dù là phó viện trưởng nhưng ai hiểu rõ hệ thống bệnh viện điều biết, thực ra phó viện trưởng phụ trách nghiệp vụ chứ không tham gia vào công việc điều hành quản lý.
Mà thực lực của Niên Thanh Vân khá cao, ông ta là người đứng đâu trong hệ thống y tế toàn thành phố Đông Hải, có rất nhiều bệnh nhân từ khắp mọi miền tổ quốc đến xếp hàng đợi ông ta khám bệnh.
Vì vậy, ông ta rất ít khi có thời gian quan tâm đến công việc thường ngày của bệnh viện.
"Haizz, nơi có người ắt sẽ có thị phi", Niên Thanh Vân thở dài nói: "Năm đó, tôi cũng giống cậu, tưởng rằng chỉ dựa vào y thuật của mình thì làm gì ở đâu cũng thuận lợi. Nhưng giờ nghĩ lại, quả thực có chút ngây thơ. Cho nên những năm nay, tôi đã tĩnh tâm lại, không ngờ tôi đã tạo ra một số bước đột phá và đạt được một số thành tựu".
"Lão Niên, tôi muốn giữ tôi ở lại sao?", La Phong hỏi.
La Phong cũng đã nghe đồn về chuyện của Niên Thanh Vân.
Nghe nói ông ta vốn là một bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho một vị lãnh đạo lớn nào đó ở thủ đô, nhưng không biết đã đắc tội với ai mới bị điều đến thành phố Đông Hải.
"Đúng, tôi hy vọng cậu có thể ở lại. Bệnh viện chúng ta cần những nhân tài như cậu, bệnh nhân cũng cần những bác sĩ giỏi giang tận tâm như cậu. Ở đây, tôi có thể chống đỡ cho cậu, để cậu có thể phát huy y thuật của mình mà không bị phân tâm", Niên Thanh Vân dùng ánh mắt sáng ngời nhìn La Phong, trong lời nói tràn đầy tha thiết.
La Phong không ngờ rằng lão Niên nổi danh khắp thiên hạ lại đến đây thuyết phục muốn anh ở lại.
Anh không khỏi nở nụ cười gượng gạo.
Thấy La Phong có vẻ do dự, Niên Thanh Vân khẽ cau mày nói: "Tiểu La, chắc cậu sẽ cho rằng tôi chạy đến đây để thuyết phục cậu đúng không? Tôi không chỉ làm việc ở bệnh viện số 1, thật ra tôi còn giữ chức vụ tại ba bệnh viện hàng đầu ở Đông Hải. Tuy nhiên, tôi cho rằng chỉ có bệnh viện số 1 mới là nơi tốt nhất. Sở dĩ tôi muốn thuyết phục cậu ở lại cũng là vì tôi không muốn một bác sĩ trẻ tuổi có tương lai rộng mở như cậu đi chệch hướng".
"Nhưng, lão Niên..."
"Tiểu La, cậu nghe tôi nói hết đã!", Niên Thanh Vân lại nói tiếp: "Tôi biết, với y thuật của cậu, cho dù cậu đến bất kỳ bệnh viện tư nhân nào hoặc là tự cậu mở phòng khám riêng, thậm chí là làm bác sĩ riêng cho một tỷ phú như Mã Công Khải đều nhận được khoản thu nhập lớn. Tuy nhiên, cậu sẽ mãi mãi không thể áp dụng những gì cậu đã học trong suốt cuộc đời vào lĩnh vực chuyên môn, và cậu càng không thể hoàn thành ước nguyện của mình, đưa y học Hoa Hạ chúng ta lên một tầm cao mới. Cậu hiểu ý tôi không? Bất cứ điều gì trên thế giới này đều phụ thuộc vào chính mình, không phải là cậu làm tốt thì trình độ nghiệp vụ liền xuất sắc nổi trội, liền nổi danh khắp thế giới. Cũng như cậu ngày hôm nay, đã nửa năm trôi qua vẫn chưa thoát khỏi thời gian thực tập, là trình độ và khả năng của cậu chưa đủ sao? Cho nên, cậu cần có chiếc đòn bẩy này!"
La Phong không ngờ rằng một vị tiền bối trong ngành y, một nhân vật mà anh luôn ngưỡng mộ lại có thể nói ra lời tâm tình như vậy với chính mình, trong lòng anh không khỏi có chút cảm động.
"Lão Niên, tôi nghe ông!", La Phong hít sâu nói từng chữ một.
Niên Thanh Vân hài lòng gật đầu: "Tiểu La, cảm ơn cậu đã chấp nhận lời đề nghị của tôi. Tôi sẽ kêu viện trưởng Hoàng sắp xếp cho cậu làm bác sĩ chủ nhiệm viện Đông y, đồng thời cậu cũng có thể làm việc ở khoa chăm sóc đặc biệt, điều này có lợi cho sự phát triển của cậu".
Nói xong những lời này, Niên Thanh Vân liền đi thẳng đến tòa nhà hành chính.
Dày vò cả đêm, nhất là sau khi dành gần như toàn bộ chân khí của mình để chữa trị cho ông cụ Mã, La Phong cảm thấy kiệt sức.
Về đến kí túc xá, anh liền nằm xuống ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, anh nhìn vào đồng hồ, mới có sáu giờ mười lăm phút, trời vẫn còn chưa sáng.
Cũng may là lúc này tuyết đã ngừng rơi.
Ngồi khoanh chân trên giường, La Phong chuyên tâm vận khí công theo môn pháp Cửu Đoạn Cẩm.
Bỗng nhiên anh cảm thấy khí độc trong cơ thể được xả hết ra ngoài, một luồng khí bốc lên từ trong biển khí.