Bắt đầu từ chiều tối ngày hôm qua, tuyết cứ rơi mãi không ngừng.
Cả thành phố Đông Hải bị bao phủ bởi lớp tuyết dày.
Hiện giờ đã là 12 giờ 30 phút trưa, các nhân viên y tế trực khoa điều trị nội trú bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải vẫn chưa được nhàn rỗi mà ngược lại còn bận rộn hơn.
Do thời tiết rét đậm rét hại, có một số bệnh nhân dễ phát bệnh vào thời điểm này, vì vậy tiếng còi báo động vang lên không ngớt.
Ngoài ra, số lượng bác sĩ trực có hạn, mọi người đều trở nên vô cùng bận rộn.
La Phong là bác sĩ thực tập tại bệnh viện này, anh được sắp xếp làm ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Thông thường, tất cả các thực tập sinh có cơ hội vào bệnh viện số 1 đều có thành tích nổi bật, nếu không có sự cố ngoài ý muốn thì chỉ trong vòng 3 tháng sẽ được vào biên chế trở thành bác sĩ chính thức.
Mà những người có thể trực tiếp vào phòng chăm sóc đặc biệt như La Phong lại là sinh viên vô cùng xuất sắc.
Nhưng La Phong đã thực tập được nửa năm.
Trong nửa năm nay, anh không phạm phải sai lầm gì nhưng vẫn không nhìn thấy chút hy vọng nhỏ nhoi được luân chuyển chính thức.
Lương y như từ mẫu.
Ngay cả khi không có chút hy vọng, La Phong- một con người nuôi ý chí muốn trở thành thiên thần áo trắng chữa bệnh cứu nguời vẫn nghiêm túc làm việc chăm chỉ tận tình.
Không phải là anh không biết lý do tại sao mình mãi không được luân chuyển chính thức.
Không phải là bởi vì kỹ năng chuyên môn của anh có vấn đề mà là vì nhà anh nghèo.
Anh không có điều kiện biếu xén cấp trên, cũng không có quan hệ con ông cháu cha.
Mà cũng chính vì sự xuất hiện của anh khiến cho cháu trai của một vị lãnh đạo nào đó đành phải vào khoa nội trú tổng hợp.
Chính vì những lý do đó mà bấy lâu nay anh không thể xóa bỏ mác thực tập sinh.
La Phong cầm một cuốn sổ trong tay đi theo sau bác sĩ Khương, anh đang ghi chép cẩn thận tình hình của từng bệnh nhân chỉ sợ xảy ra sơ sót.
"La Phong, tình hình của bệnh nhân nằm phòng bệnh số 7 khu chăm sóc đặc biệt thế nào rồi?"
Trên hành lang, bác sĩ Khương đột nhiên xoay người lại hỏi La Phong.
La Phong nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đáp: "Tình hình không tốt lắm. Mặc dù bệnh tình tạm thời được kiểm soát nhưng nếu bệnh nhân kích động thì rất nguy hiểm. Đúng rồi, có phim chụp X quang rồi, bác sĩ Khương anh xem này".
Nói xong, La Phong lấy ra một tấm phim dưới quyển sổ đưa cho bác sĩ Khương.
Bác sĩ Khương hài lòng gật gật đầu, sau đó anh ta xua tay nói: "Không cần xem, cậu cứ nói thẳng luôn đi!"
La Phong rất cảm kích trước sự tin tưởng của bác sĩ Khương.
Anh thu tấm phim lại, cẩn thận kẹp vào sổ: "Tim bệnh nhân có nhiều chỗ hẹp và tắc nghẽn mạch máu, nên bắt đầu phẫu thuật nối mạch máu ngay lập tức. Tôi đã hỏi người nhà của bệnh nhân rồi, bọn họ nói rằng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là..."
"Chỉ là bác sĩ mổ chính của bệnh viện gần nhất không tới, đúng không!", bác sĩ Khương hơi nhíu mày, trong mắt hiện rõ tia tức giận.
"Đúng!"
"Haizz, thật đáng tiếc!", bác sĩ Khương thở dài nói: "Nếu cậu được luân chuyển chính thức, tôi có thể ở bên cạnh hướng dẫn cậu ca phẫu thuật này. Cậu sắp đi theo tôi được nửa năm rồi, tôi biết rõ năng lực của cậu. Đáng tiếc... Hừ! Lão Ngô này, có chút quá đáng rồi đó!"
Anh ta nói liên tiếp hai câu đáng tiếc, nói đến cuối trong mắt còn lộ ra tia tức giận.
Đương nhiên anh ta biết lý do tại sao La Phong không được luân chuyển chính thức, và anh ta cũng rất bất mãn với chủ nhiệm Ngô- người nắm trong tay quyền sinh sát đám thực tập sinh này.
Tuy nhiên, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một bác sĩ phụ trách mà thôi.
Ở nơi xếp hạng theo thâm niên này, anh ta căn bản không có khả năng thay đổi bất kỳ điều gì.
Thở dài một hơi, bác sĩ Khương vỗ nhẹ vào vai La Phong, an ủi nói: "Được rồi, vàng sẽ có ngày phát sáng. Kiên trì thêm chút, có lẽ sẽ có bước ngoặt. Đúng rồi! Đừng để bệnh nhân đợi lâu quá, chắc dạo này chủ nhiệm Ngô không có ca phẫu thuật nào, cậu đi nói cho ông ấy biết tình hình đi, nhớ kỹ, thái độ phải tốt chút đấy nhé".
La Phong gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
Thật ra cho dù bác sĩ Khương không nói, anh cũng sẽ không để xảy ra xung đột với lãnh đạo của mình, trừ khi không muốn làm nữa.
La Phong đi từ khu chăm sóc đặc biệt lên văn phòng chủ nhiệm ở tầng hai, đang định gõ cửa thì anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền đến.
“Chủ nhiệm Ngô, đây là chút thành ý nhỏ của bà già này, đây là đồ gia truyền tôi nhờ người mang lên từ quê, cầu xin cậu cứu ông nhà tôi, mong cậu đừng ruồng bỏ…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!