Không hề do dự và thương hại.
Một âm thanh giòn giã từ cánh tay của Dương Soái vang lên.
Khi Dương Soái nhìn về phía cánh tay mình với vẻ kinh hoàng, nó đã gãy gập một cách kỳ dị.
Đồng thời, cơn đau xé ruột xé gan đột ngột trào lên.
“Á~”
Tiếng gào thét xé tan bầu không khí bỗng chốc vọt ra, được giữ lại trong căn phòng cách âm hoàn hảo.
Lâm Triệt không hề truy hỏi, chỉ nhìn gã đàn ông đang đau đớn kêu gào và lăn lộn trên nền đất.
Cho đến khi hắn ta gào thét đến thấm mệt, giọng nói cũng trở nên khản đặc.
“Dương Soái, anh phải hiểu rõ rằng, tôi đến đây không phải để cầu xin chứng cứ. Giết anh còn đơn giản hơn giết gà nhiều.” Lâm Triệt thong thả nói.
Giọng điệu nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi.
Nhưng nội dung khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Chuyện này...
Mặt mũi Dương Soái trắng bệch, một bàn tay ôm lấy cánh tay đã gãy xương của mình, hắn ta chật vật quỳ trên nền đất.
Lúc này hắn ta đã không thể phủ định sát ý của Lâm Triệt, chàng trai trước mặt không chỉ khiến người ta sợ hãi về mặt ngôn từ, mà cả hành động cũng rất tàn nhẫn.
Ở chỗ anh, bất kỳ lời biện minh nào cũng đều vô nghĩa.
Quá nóng lòng muốn bảo vệ bản thân, Dương Soái nhìn về phía Lâm Triệt lần nữa, cổ họng đã khàn đặc phát ra âm thanh khô khốc.
“Rốt cuộc anh muốn hỏi gì?”
Lúc này đã không còn cơ hội nào để mình biện hộ nữa, điều duy nhất có thể làm là phối hợp với chàng trai kinh khủng này, tiễn ngôi sao chổi này đi.
Lâm Triệt thu bớt khí thế của mình, một lần nữa trở về với dáng vẻ nho nhã ngày thường, nhẹ nhàng nói: “Anh biết được bao nhiêu về chuyện của cô Sở? Trả lời tốt thì không cần chết nữa.”
Câu này khiến cho Dương Soái đang quỳ như gặp phải địch.
Hắn ta định lùi về sau, nhưng trong lúc hoảng loạn lại chạm phải vết thương, một lần nữa gào lên đau đớn.
Sau khi cố nén cơn đau, hắn ta nói: “Cô Sở tên là Sở Vân Mộng, mở một văn phòng thiết kế, hoàn cảnh gia đình cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm.”
“Tất cả những gì tôi biết được là nghe lỏm từ cuộc đối thoại của Tề Niên thôi.”
Lâm Triệt nhíu mày, hiển nhiên “cô Sở” trong câu trả lời của Dương Soái và “cô Sở” mà anh nhắc tới không phải cùng một người.
Thực ra vai trò của Dương Soái trong chuyện này không quá quan trọng, nếu nói chưa từng tiếp xúc với kẻ chủ mưu đứng sau cũng hợp lý.
Nhưng sắc mặt anh vẫn lạnh đi: “Cho anh thêm một cơ hội trả lời nữa, chắc anh cũng hiểu, người tôi hỏi tới không phải Sở Vân Mộng.”
Ánh mắt sắc bén của anh chiếu tướng Dương Soái một lần nữa.
Trong thoáng chốc, gương mặt vốn trắng bệch của hắn ta lại càng nhợt nhạt hơn.
Dương Soái chìm trong suy nghĩ, không phải Sở Vân Mộng ư? Vậy anh đang hỏi cô Sở nào nhỉ.
Trong đầu hắn ta bắt đầu lục lọi tất cả mọi cái tên có dính chữ Sở và liên quan tới Tề Niên.
Nhưng từ đầu đến cuối, người họ Sở chỉ có mình Sở Vân Mộng thôi mà? Vả lại người bị bắt cóc chính là Sở Vân Mộng đấy chứ?
“Tôi, tôi không biết, thực sự không biết! Tôi chỉ biết một mình Sở Vân Mộng. Đã đến lúc này, nếu biết thì tôi đã nói với anh rồi, đâu dám giấu giếm làm gì.”
Nói xong, hắn ta định dập đầu xin tha, nhưng vì cánh tay bị thương nên cơ thể chỉ có thể cúi xuống được một nửa.
Lúc này trông hắn ta không giống như đang giả bộ.
Anh phất tay, Trương Hợp tiến tới lục soát toàn thân Dương Soái.
Anh ta tìm được một chiếc điện thoại, bèn đưa cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhận lấy, bắt đầu lục tìm nội dung bên trong, từ lịch sử cuộc gọi, đến danh sách tin nhắn, kiểm tra và xác nhận toàn bộ.
Quả thật không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến “cô Sở”.
Chỉ là, anh phát hiện được vài bức ảnh khá thú vị trong album ảnh của hắn ta.
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Anh ơi, cà phê của anh được rồi ạ.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên bên ngoài cửa.
Nói xong, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bưng hai cốc cà phê đã pha xong vào phòng.
“Á!”
Một tiếng hét vang lên, cà phê suýt nữa đổ ra ngoài.
Cô ấy đứng trước cửa, nhìn thấy tình trạng chật vật của Dương Soái mà không dám nhúc nhích, không dám tiến vào cũng không dám bỏ đi.
Lâm Triệt nhìn cô nhân viên trẻ trước mặt, nhìn lại hình ảnh trong điện thoại, phát hiện ra là cùng một người.
“Đặt ở đây đi.” Trương Hợp chỉ vào bàn và khẽ nói.
Cô nhân viên vội vàng đặt hai cốc cà phê xuống bàn rồi định quay người đi luôn.
Nhưng Lâm Triệt đã gọi cô lại.
“Đợi đã.”
Thân mình của cô nhân viên đột ngột khựng lại, đờ đẫn quay đầu, nước mắt đã lưng tròng.
Cô nhìn người đàn ông đang nói với vẻ hoảng sợ.
Lâm Triệt chỉ vào vị trí đối diện mình, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Cô nhân viên như con rối gỗ bị giật dây, ngập ngừng bước tới đó rồi ngồi xuống, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông dám đánh tên ác bá Dương Soái ra cái dạng này.
“Cô bao nhiêu tuổi?” Lâm Triệt hỏi, sắc mặt anh vẫn rất bình thường.
“20.” Cô nhân viên nói năng nhỏ nhẹ, giọng điệu có phần run rẩy.
“Đang học đại học à?”
“Vâng, đại học thành phố Tân Tân.”
Câu trả lời của cô vẫn rất nhẹ, cũng rất bất đắc dĩ.
Nếu cho cô một cơ hội để làm lại, cô sẽ không giẫm lên con đường này, sẽ thay đổi mọi thứ về mình, cũng không phụ lại tấm lòng của bố mẹ đã vay mướn khắp nơi để chu cấp cho mình đi học.
Thế mà vì chút ganh đua giữa đám bạn cùng lớp mà chính cô đã nghe lời ngon tiếng ngọt của Dương Soái.
Để rồi nợ một khoản tiền khổng lồ.
Có lẽ, dạng người thất bại như mình không xứng đáng được sống trên đời này.
“Cô biết sai chưa?” Lâm Triệt nhìn về phía cô nhân viên, nhẹ nhàng hỏi.
Một học sinh đáng ra phải hoạt bát và tươi tắn, bây giờ lại lộ rõ vẻ nham hiểm, đây không phải dáng dấp mà thanh niên nên có.
Cũng không phải dáng dấp mà một chiến sĩ bảo vệ biên giới phía Bắc mười năm muốn nhìn thấy.
Thế nhưng, khi anh nói ra.
Bầu không khí có vẻ tĩnh lặng.
Không ai hiểu Lâm Triệt đang nói gì, bao gồm cả Trương Hợp.
“Sao cơ?” Cô nhân viên không hiểu, nên cố kiếm can đảm để hỏi.
Lâm Triệt dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “20 tuổi, cô đã lớn rồi, trước khi làm việc gì phải nghĩ kỹ xem có đáng hay không.”
Nghe đến đây, nước mắt đã rơi lã chã trên khuôn mặt cô nhân viên.
Cô thật sự hối hận, nhưng hối hận có tác dụng gì đâu!
“Xin lỗi, tôi sai rồi.” Cố nén tiếng khóc, nhưng không kìm được nước mắt.
Từng giọt nước mắt rơi xuống bàn, hình thành vết nước trên chiếc bàn vân gỗ.
Thấm ướt cả miếng lót cốc.
Cạch!
Âm thanh giòn giã vang lên, một chiếc điện thoại được ném tới trước mặt cô nhân viên.
Cô nhìn về phía nó trong làn nước mắt, nhưng chỉ thấy một tấm ảnh khiếm nhã hiện ra. Cũng chính những thứ này đã trở thành cái cớ để Dương Soái uy hiếp cô.
Từng bước dồn cô đi về phía vực sâu vô tận.
Cô nhân viên vội vàng che đi hình ảnh trên đó, không để cho người khác nhìn thấy.
Lâm Triệt khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bảo: “Cô tự xóa đi, sau này nhớ chăm chỉ học hành, cuộc sống của cô là thứ mà rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng không có được đấy.”
Cô nhân viên trợn tròn hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt mình với vẻ khó tin.
Bấy giờ cô mới nhìn rõ, hóa ra người đàn ông này trẻ đến thế, chắc chỉ tầm tuổi mình thôi.
Nhưng vị trí của cả hai lại hoàn toàn tương phản.
“Anh, nói thật chứ?” Bàn tay của cô nhân viên vẫn bịt chặt điện thoại khi cô hỏi câu này.
Lâm Triệt không nói gì, chỉ nhấc cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
Mùi vị nồng đậm, thơm mà ngọt.
Anh không quen uống mấy thứ này, chỉ nhấp một ngụm rồi không uống nữa, để nó qua một bên.
Cô nhân viên vội vàng xóa ảnh đi, sau đó kiểm tra nhiều lần, phát hiện không còn nữa mới đưa điện thoại trả cho Lâm Triệt.
“Cảm ơn anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!