Giọng của Đỗ Bình lại trầm hơn một chút.
Từng chữ kiên định thể hiện quyết tâm của gã ta.
Lần này, gã ta cũng không còn gì để giữ lại nữa rồi, gã ta muốn mượn cơ hội lần này để chiếm được toàn bộ những thứ mà gã ta muốn.
Gã ta cũng không quan tâm Tề Niên này có mục đích gì.
Tiền và văn phòng Vân Mộng, gã ta muốn hết!
Đặc biệt là văn phòng Vân Mộng, đơn hàng lớn đã được ký kết. lúc này gã ta có được thì chẳng khác nào trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi, thế chẳng phải là tuyệt nhất sao!
Sắc mặt Tề Niên hơi âm trầm.
Đỗ Bình lấy khí thế từ đâu ra mà lại dám đề ra yêu cầu tham lam đến vậy.
Vừa há mồm, chẳng những đòi tiền mà còn muốn cả văn phòng Vân Mộng.
Tuy hắn không coi trọng những thứ này nhưng hắn lại có cảm giác mình bị mất tiền oan.
Mà người phía nhà họ Sở đang truy đuổi sít sao, hắn chỉ còn nước đồng ý.
“Sở Vân Mộng thì không thể đưa mày, cô ta còn có tác dụng lớn hơn nữa. Còn tiền và văn phòng Vân Mộng, tôi đồng ý cho anh!”
Đỗ Bình nghe xong thì có chút do dự.
Đưa Sở Vân Mộng cho gã ta là điều đã thống nhất từ ban đầu của hai bên.
Mà gã ta vẫn luôn xem đây là mục đích để bất tay với Tề Niên, thế mà lúc này đối phương lại không chịu giao cho mình.
“Cái gì? Tổng giám đốc Tề, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà!” Trong giọng nói của Đỗ Bình có chút lo lắng.
Đã bao nhiêu lần gã ta ảo tưởng rằng Sở Vân Mộng rơi vào tay mình thì gã ta sẽ dùng phương pháp gì để hành hạ người phụ nữ này, giờ lại sắp tan biến tất cả.
“Câm mồm đi Đỗ Bình! Đồ vô dụng! Một người phụ nữ mà thôi, có tiền rồi thì kiểu phụ nữ nào mà không tìm được?”
Ngay lúc Đỗ Bình còn muốn cãi lại, Tề Niên mất kiên nhẫn quát lớn.
Sao mình lại tìm tên vô dụng Đỗ Bình để làm gián điệp chứ? Tên ăn hại có ánh mắt thiển cận, thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều!
“Được, được rồi!” Đỗ Bình thấp giọng nói, sau đó gã ta còn chưa từ bỏ ý định mà nói thêm một câu.
“Có thể cho tôi ‘chơi’ Sở Vân Mộng một lần không? Một lần là được, nếu không tôi sẽ không hết hi vọng!”
Giọng nói tràn đầy sự không cam tâm và khẩn khoản.
Tề Niên bực bội nói: “Được rồi, đừng làm phiền nữa! Buổi chiều mang người tới chỗ tôi sắp xếp, có cơ hội thì tao sẽ cho anh thỏa mãn.”
“Cảm ơn Tề thiếu gia, cám ơn cậu!” Đỗ Bình mang ơn đội nghĩa.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Đỗ Bình không khỏi lộ ra một nụ cười tà ác.
….
Cũng ngay lúc đó.
Trong phường trà của Đào Hậu
Lâm Triệt đang nghiêm túc nhìn bàn cờ, trong đầu suy diễn ra muôn vàn sự biến hóa, dần dần hiểu rõ những thay đổi của quân cờ bên phía Đào Hậu.
Anh nhẹ nhàng vân vê quân cờ, hai đầu lông mày có thêm chút vui sướng và ung dung.
“Chú Đào, xem ra người thắng ván này là cháu rồi.” Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Trong sân truyền tới từng đợt tiếng ve, nghe nhạc đánh cờ, xoay chuyển trời đất, biến bại thành thắng.
Tuy Đào Hậu lão luyện thành thục nhưng lúc này, trên mặt ông ấy hiện rõ vẻ khiếp sợ, ông ấy không thể tin nổi việc Lâm Triệt chỉ dùng một quân là đã chuyển bại thành thắng.
Mà ngay cả Đào Nhuế đang pha trà cho hai người cũng trừng to cặp mắt đẹp, nét mặt khó có thể tin.
Cô ấy biết thực lực của ông nội mình, ông nội nổi tiếng là cao thủ.
Bao nhiêu người cũng từng dâng lên những món quà giá trị cũng vì điều đấy, họ đều hi vọng Đào Hậu chỉ dạy một chút về cờ nghệ cho mình.
Mà lúc này đây, ông nội lại bị Lâm Triệt đánh bại- Thua trong tay một thiếu soái trẻ tuổi.
Mà chiêu thức mà anh dùng cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Không tệ! Trách sao lão Trình nhận cháu làm con nuôi, cũng không biết là do ông ấy thực sự phát hiện ra được tài năng của cháu hay chỉ may mắn nữa!” Đào Hậu cười nói.
Đánh cờ trên bàn cờ như quân vương chơi cờ, điều binh, bày trận đều là một hồi tính toán trí tuệ và lòng can đảm, chỉ một chút sai lầm thì sẽ sai toàn bộ.
Lâm Triệt nghe thấy lời của Đào Hậu thì cũng cười khổ.
Một câu này không biết là đang khen ngợi mình hay là mỉa mai Trấn Bắc Hầu- Trình Thế Bình.
“Trong lúc đánh cờ, đấu trí không đấu sức, tiêu phí thời gian, hun đúc tình cảm sâu sắc, nếu quá coi trọng thắng bại thì đã mất đi ý nghĩa của chính mình.” Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
Hơn mười ván cờ trôi qua, giờ anh mới thắng được một trận nhưng lại bắt đầu giảng giải đạo lý trong đánh cờ cho Đào Hậu nghe.
Đào Nhuế ở bên cạnh cũng nheo mắt, lén cười trộm.
“Một ván nữa không?” Đào Hậu hỏi.
Lâm Triệt cũng đang rảnh rỗi nên gật đầu: “Trước 5 giờ, phụng bồi tới cùng!”
Một ván cờ nữa lại bắt đầu, đối với năng lực phản ứng nhanh của Lâm Triệt, Đào Hậu bắt đầu tiến hành một kế hoạch mới, cũng không định nhường cho ‘thằng cháu’ mới học đánh cờ không lâu này nữa.
….
Buổi chiều.
Sau khi ăn cơm trưa xong.
Đỗ Bình cầm đống tài liệu dày cộm vào văn phòng của Sở Vân Mộng lần nữa.
Cung kính gõ cửa rồi gã ta mới đi vào.
Đối với Đỗ Bình vừa đi mà quay lại, Sở Vân Mộng cũng có chút tò mò.
“Tổng giám đốc Sở, tôi nghĩ kỹ rồi, cô nói rất có lý! Tôi định chọn vài người mới gia nhập vào nhóm.” Đỗ Bình nhẹ giọng nói.
Giọng nói đầy kính cẩn, vẻ mặt cũng là vẻ hối hận.
Sở Vân Mộng nhíu mày, thế này không giống tính cách của Đỗ Bình, sao đột nhiên lại nhát cáy thế này?
Vừa rồi, trong nhóm nhỏ của Đỗ Bình mới có thêm hai thành viên chọn rời đi.
Nhóm đã thế thì còn cần tạo thành nhóm mới sao?
“Ừ, hai ngày tới sẽ có người mới gia nhập, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp để anh chọn.” Cô vẫn nhớ tới tình nghĩa khi cùng nhau dựng nghiệp nên đồng ý yêu cầu của đối phương.
Có lẽ Đỗ Bình còn đang muốn thử một lần, nếu gã ta còn lưu luyến văn phòng Vân Mộng thì cô cũng cho gã ta một cơ hội nữa.
Thật ra Đỗ Bình vẫn có năng lực, người làm nghề này vốn đã thiếu.
Người có tài, đã ít nay lại ít hơn.
Đỗ Bình chẳng những tốt nghiệp chính quy mà còn có kinh nghiệm làm nghề nhiều năm.
Trong mắt Sở Vân Mộng, từ đầu tới giờ, gã ta luôn là nhân tài hiếm có, chỉ là nhân phẩm không quá tốt.
“Cám ơn tổng giám đốc Sở, cảm ơn cô!” Đỗ Bình vội vàng cảm tạ, thậm chí còn có nước mắt.
Kế tiếp gã ta lại như muốn nói gì đó nhưng mà lại thôi.
Sở Vân Mộng thấy đối phương như thế thì hỏi: “Còn có chuyện gì à?”
Cô cũng không giống Đỗ Bình, không phải người rảnh rỗi, công ty có nhiều việc, lúc nào cũng cần cô trấn giữ.
“Tổng giám đốc Sở, là vầy, khách hàng cũ đã giới thiệu cho tôi một đơn hàng, tôi muốn nhận để bổ khuyết cho nhóm, thêm thu nhập cho thành viên trong khoảng thời gian này một chút.”
Đỗ Bình há miệng, nhẹ giọng nói.
Sở Vân Mộng tiếp nhận, xem thử, đó là một hạng mục thiết kế theo yêu cầu.
Giá trị không lớn nhưng tiền cũng không ít.
“Đây là chuyện tốt! Anh liên lạc được thì tất nhiên sẽ phân cho nhóm anh!” Sở Vân Mộng trả lại cho đối phương, tiếp tục nói.
“Tổng giám đốc Sở, hạng mục cũng do tôi đàm phán nhưng hình như đối phương còn chút nghi ngờ, có chút không quá tin tưởng vào văn phòng chúng ta.”
“3 giờ, tôi đã hẹn anh ta ra quán café để gặp mặt, bàn lại lần nữa.”
“Cô có thể ra đó một chút không? Giúp tôi lấy được đơn này.”
Nói tới chuyện công, Đỗ Bình cúi đầu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Sở Vân Mộng, coi như đang quan sát phản ứng của cô.
Sở Vân Mộng nhíu mày.
Đàm phán giúp nhóm là việc cô thường làm.
Nhưng việc xảy ra trên người Đỗ Bình lại khiến cô cảm thấy bất an trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!