Con trai bị bẽ mặt, vẻ mặt của Khương Phân cũng có phần khó chịu, cố gắng tìm có hội để châm chọc chế giễu một phen.
Thấy Chu Tuyết không phải người dễ động vào, ánh mắt lại chuyển về phía Lâm Triệt.
“Văn Hằng à, ở nhà ăn bám cũng không phải là cách hay, cháu có ý định tìm công việc gì đó làm không?” Khương Phân mỉm cười, hỏi Lâm Triệt.
Chỉ là bà ta hiểu lầm Lâm Triệt là Chu Văn Hằng.
Còn Trịnh Trí ngồi một bên cũng thích thú nhìn Lâm Triệt.
Đợi xem anh trả lời như nào.
Vừa nãy mẹ của hắn đã nói qua về tình hình của Lâm Triệt cho hắn biết. Một tay vô dụng, ở nhà ăn bám, so với hắn thì đúng là một trời một vực.
Lâm Triệt chẳng quá để tâm, mỉm cười đáp lại: “Đang đợi thu xếp, có lẽ tầm cuối năm thì sẽ ổn định.”
Anh đang nói đến trung tâm thương mại Thiên Hoa
Phần xây dựng công trình đang trong giai đoạn gấp rút hoàn thành, dựa trên thời hạn công trình, khoảng cuối năm là có thể xong.
“Con trai, chỗ công ty của con còn vị trí trống nào không, sắp xếp cho em họ con một chỗ đi!” Khương Phân mỉm cười nói.
Trịnh Trí làm như thật không bằng, bắt đầu suy nghĩ.
“Em họ, học lực của em như nào. Tuy công ty bên anh không lớn nhưng vẫn có phần xem trọng học lực và tố chất con người.” Trịnh Trí nhìn Lâm Triệt rồi nói.
Lâm Triệt không đáp lại mà từ chối thẳng thừng.
“Không cần đâu, tự tôi có kế hoạch của mình.”
Nghe thấy Lâm Triệt thẳng thắn khước từ, sắc mặt Khương Phân thay đổi, thẳng thừng trách móc: “Sao cháu lại không biết suy tính gì hết vậy. Anh họ có ý tốt, sắp xếp cho cháu một công việc, cháu còn không muốn. Ở nhà ăn bám vinh dự lắm sao?”
Trịnh Trí cũng thuận theo mà nói: “Đúng thế, em họ, nếu đã đi lính về, vậy chắc chắn thân thủ không tồi, hay là đi đến làm bảo vệ ở chỗ anh đi! Mặc dù lương lậu không được cao nhưng vẫn tốt hơn là ở nhà.”
Lâm Triệt tự rót cho mình cốc nước, cũng không nhìn hai người ngồi đối diện.
Đối phương nói gì, anh cũng chỉ xem nó như một màn tấu hài mà thôi.
“Bớt tự mình nghĩ nhiều đi, cái công ty rẻ rách của anh mà còn đòi mời anh tôi đến đó giúp? Đồn ra ngoài đúng là làm trò cười cho người ta.” Chu Tuyết chẳng nề tình chút nào mà bật lại.
Lâm Triệt cũng có chút kỳ quặc.
Trước đây, cho dù thế nào đi nữa Chu Tuyết cũng sẽ không bao giờ có ngày nồng nặc mùi thuốc súng như hôm nay.
Đơn giản là vừa châm ngòi đã nổ.
“Cái con nhóc này, sao ăn nói chẳng tử tế chút nào vậy, anh họ của cô quan tâm nhà cô thôi mà!”
“Đều là nể tình chúng ta là bà con thân thích, nếu không thì ai rảnh mà đi lo cho mấy người. Mấy người thì tốt rồi, không thèm để ý trả lời lại còn ăn nói hỗn hào.” Khương Phân nổi giận, nói.
Từ đầu tới cuối, bà ta luôn cho mình là đứng cao hơn người ta.
Cho rằng người nhà mình, con nhà mình đều giỏi hơn người nhà mẹ Chu gấp trăm lần.
Mà mấy người cũng cần đội ơn đội đức.
Nhưng Chu Tuyết không dễ dàng nói chuyện giống như Lâm Triệt, nhẹ giọng chế giễu: “Vì tốt cho nhà chúng tôi? Tại sao khi gia đình tôi khó khăn thì lại không thấy mấy người giúp đỡ thế?”
“Tôi viết cho bác cả bao nhiêu lá thư, chắc không phải mấy người không biết chứ? Có phải là trải ra còn nhiều hơn cả mấy món ăn mà các người gọi hôm nay không?”
“Cho dù mấy người trả lời lại vài lá thư, mua lấy hai tấm vé rời đi.”
“Bây giờ tôi còn có thể gọi bà một tiếng bác gái, nhưng sao?”
“Người chẳng tới đưa than ngày tuyết, hiếm gì đâu trên gấm thêu hoa!”
“Mọi người như thế nào, trong lòng tự rõ cả, chẳng cần giả bộ làm gì.”
Khi xưa, nhà họ Chu gặp khó khăn, mẹ con nhà họ Chu không nơi dung thân, ăn đói mặc rét.
Viết rất nhiều thư cho nhà ngoại – nơi duy nhất có thể trông cậy khi ấy nhưng giống như đá chìm đáy biển, chưa từng nhìn thấy một chút gợn sóng.
Ban đầu, cô còn cho rằng là do thư gửi đi có vấn đề, cố ý đi tra xét, cố ý đi dò hỏi mới biết rằng, chắc chắn thư đã được gửi tới, chỉ là đối phương không muốn phản hồi mà thôi.
Khoảng thời gian ấy, bất cứ lúc nào hai mẹ con nhà cô cũng có thể đối mặt với nguy hiểm, cũng tính là may mắn, gắng gượng được đến khi Lâm Triệt trở về.
Bây giờ, gia đình của cô tốt lên rồi, từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, mấy người lại xuất hiện.
Còn muốn nhà cô đội ơn đội đức.
Làm gì có chuyện tốt thế.
Sắc mặt Khương Phân vô cùng khó coi, chuyện này là do bà ta giấu hết tất cả những phong thư đi, đến cả Trịnh Trí Viễn cũng không biết gì.
Cũng may, lúc này Trịnh Trí Viễn với mẹ Chu đang ở khu nghỉ ngơi nói chuyện, không có mặt ở đây.
Lâm Triệt nghe đến đây cũng đã hiểu tại sao từ khi vào đây, sắc mặt Chu Tuyết vẫn luôn khó chịu.
Đối phương đúng thật là không để ý một chút nào đến tình thân cả, trong lúc nguy cấp mà thấy chết không cứu.
Cửa chính mở ra.
Người phục vụ bưng rất nhiều đồ ăn vào, bày lên trên bàn cơm.
Mẹ Chu và Trịnh Trí Viễn cùng nhau quay lại bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa.
Hai bên đều ăn ý với nhau, ngậm miệng lại, không còn nhắc đến chuyện viết thư ban nãy nữa.
Theo tiết tấu của bữa tối
Những món ăn cứ hết lượt này đến lượt khác được bưng lên bàn, hơn nữa thực đơn đều là những món vô cùng đắt đỏ.
Chu Tuyết lại trừng mắt nhìn Khương Phân lần nữa, cho rằng là bà ta lại tự ý tăng thêm số lượng món ăn.
“Cho hỏi, đồ ăn của chúng tôi đã lên đủ rồi, có phải mọi người bưng lên nhầm bàn rồi không.” Chu Tuyết ngăn người phục vụ vẫn cứ tiếp tục bưng đồ ăn lên, lễ phép hỏi.
Người phục vụ mỉm cười, lắc lắc đầu, chỉ nói là những món này là cấp trên sắp xếp, anh ta cũng không rõ.
Món ăn đã bày đầy bàn, chỗ này mà tính ra đã phải vượt quá cả vạn tệ.
“Con trai, sao mà gọi nhiều món thế? Ăn không hết chẳng phải là lãng phí sao?” Mẹ Chu nhẹ giọng hỏi.
Bà cũng biết chị dâu của mình không phải tử tế gì, hoài nghi chuyện này do bà ta làm.
Ngay khi mọi người đang nghi ngờ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra,Từ Lệ Thù ăn mặc thoải mái, xinh đẹp tươi tắn bước vào trong.
Nhìn xung quanh một hồi, trông thấy Lâm Triệt và Chu Tuyết
Trước đó,Từ Lệ Thù đã biết được thân phận của Lâm Triệt, cũng biết được chuyện liên quan đến mẹ Chu
Lễ phép nói: “Không biết anh và người nhà đến đây dùng bữa, không thể tiếp đón từ xa!”
Đột nhiên cúi đầu hành lễ, coi như là cách hành xử tương đối khoa trương, làm đến mức người nào người nấy đưa mắt nhìn nhau.
Lâm Triệt cũng chỉ mỉm cười đáp lại: “Cô cũng ở đây à?”
Nhìn thấy Lâm Triệt mỉm cười, trong lòng Từ Lệ Thù giống như là uống được viên thuốc định tâm vậy, trong lòng an tâm rất nhiều.
“Tiên sinh, anh với gia đình đến đây dùng bữa cũng nên thông báo trước một tiếng chứ ạ. Chẳng nói lời nào như vậy, bố biết được sẽ lại trách tôi không tận tâm chăm sóc mất.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, có chút ý làm nũng, oán giận.
Người không quen biết Từ Lệ Thù cũng nghe ra được thân phận của người này chắc là chủ của khách sạn.
Hơn nữa cũng kinh ngạc với thân phận của Lâm Triệt. Cô chủ của một nhà hàng lớn như này lại cúi đầu hành lễ với Lâm Triệt, hơn nữa ăn nói cũng vô cùng cẩn thận.
Rốt cuộc thằng nhóc này có thân phận gì? Chắc chắn không chỉ là đi lính về được.
Hoặc là người có thân phận đặc biệt nào đó?
“Có gì mà chăm sóc tận tâm với không tận tâm! Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là mẹ tôi, người này là Chu Tuyết, bác cả của tôi, bác gái, con bác ấy cùng con dâu.” Giới thiệu hết một lượt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!