Từ khi trở về từ chỗ Lâm Triệt.
Giang Nguyên Khôi không hề thả lỏng vì sự tha thứ của Lâm Triệt mà ngược lại càng thấp thỏm lo âu vì suy nghĩ tới thế lực đại diện cho Lâm Triệt.
Lão ta có thể dùng vào nắm đấm gầy dựng cơ ngơi trong thời loạn thì đương nhiên phải có chút đầu óc.
Lão ta lập tức xem xét kỹ lại tất cả những việc có thể nảy sinh xung đột với Lâm Triệt.
Cuối cùng lão ta phát hiện Sở Vân Mộng là mối nguy hiểm nhất,
Đồng thời cũng là con đường tắt duy nhất để lão ta leo lên cây đại thụ Lâm Triệt này.
Qua nhiều lần suy nghĩ, Giang Nguyên Khôi phái em trai Giang Nguyên Hồng tự mình đi xử lý chuyện này.
Giang Nguyên Hồng cũng biết tầm quan trọng của chuyện này nên nhanh chóng tới văn phòng Vân Mộng.
Lúc đến, Giang Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này.
"Mời ông Giang ngồi, trong phòng hơi lộn xộn, mong ông thứ lỗi!" Sở Vân Mộng khẽ nói.
Vì chuyện khi nãy nên trong phòng hơi hỗn loạn, rất nhiều đồ bị hất xuống đất như có kẻ trộm lẻn vào.
Giang Nguyên Hồng chỉ nhìn thoáng qua, ông ta khẽ mỉm cười, không ngồi xuống trước mà đi thẳng tới giữa phòng, khom người chào.
"Tổng giám đốc Sở, vì nội bộ công ty gặp vấn đề nên mới chậm trễ chưa thanh toán nốt số tiền còn lại cho văn phòng Vân Mộng. Tôi cảm thấy hết sức có lỗi!"
Ông ta khom người chào, thái độ cực kỳ cung kính.
Sở Vân Mộng sững sờ, tất cả những người có mặt cũng vậy.
Tất cả những người có mặt đều biết Giang Nguyên Hồng, ai cũng từng gặp ông ta khi đến công ty bàn bạc dự án.
Ông ta là người cầm quyền thứ hai của công ty thời trang nhà họ Giang.
Nhưng lúc này ông ta lại cúi chào Sở Vân Mộng, khiến bọn họ kinh ngạc đến mức vỡ mắt kính.
"Tổng giám đốc Giang nói gì vậy, công ty của tôi là công ty nhỏ, nội bộ còn đầy nguy cơ, huống chi là công ty lớn như của ông." Sở Vân Mộng mỉm cười nói.
Cô không vì chuyện khất tiền nợ còn lại mà tiếp tục truy cứu.
Giá trị con người của cô và ông ta chênh lệch xa, quyền phát ngôn của hai người cũng khác nhau.
Nhưng lời cô nói vẫn mỉa mai đám nhân viên hùng hổ doạ người.
Giang Nguyên Hồng gật đầu, ngồi xuống sofa, đúng lúc ngồi bên cạnh Đỗ Bình.
Đỗ Bình và Giang Nguyên Hồng không cùng một đẳng cấp, dưới áp lực, gã ta tự đứng dậy đi tới một bên.
"Tổng giám đốc Sở, lần này tôi tới chủ yếu để kết toán cho cô số tiền lần trước nợ và bàn bạc về một số việc hợp tác sau này."
Nghe thấy ông ta nói tới thanh toán số tiền còn lại, tất cả mọi người đều lộ vẻ vui mừng.
Ngoài Đỗ Bình ra!
Sở Vân Mộng nhanh chóng che giấu sự vui mừng trong lòng, nghiêm nghị nói: "Việc hợp tác sau này? Tổng giám đốc Giang nói để tôi nghe xem."
"Chúng tôi hi vọng có thể xây dựng quan hệ hợp tác lâu dài với văn phòng Vân Mộng. Trong thời gian hợp tác, văn phòng Vân Mộng thiết kế trang phục theo yêu cầu, còn nhà họ Giang chúng tôi sản xuất theo khuôn mẫu đã thiết kế." Giang Nguyên Hồng khẽ nói.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người càng thêm kinh ngạc.
Thế lực nhà họ Giang không nhỏ, nếu đi theo con đường này thì coi như họ đã có con đường thu nhập ổn định.
Sau này cũng không phải lo lắng không nhận được đơn đặt hàng.
Nhưng Sở Vân Mộng khẽ cau mày, cô cảm giác hơi thiếu chân thực.
"Tôi vẫn phải cân nhắc về chuyện hợp tác sau này, ông cũng biết đó, lần này nhà họ Giang dời ngày kết toán, ảnh hưởng rất lớn tới công ty chúng tôi. Nếu hợp tác tiếp... Ừm, chúng tôi vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn." Sở Vân Mộng khó xử.
Đây không phải do tâm trạng của cô mà thực sự phải suy nghĩ kỹ.
Chưa nói tới việc công ty có vận hành tiếp không, dù tiếp tục, liệu cô có ăn được ‘miếng bánh ngọt’ nhà họ Giang này không, đây cũng là vấn đề!
Nếu bọn họ lại quỵt nợ thì phải làm thế nào?
Thấy cô do dự, trong lòng Giang Nguyên Hồng hoảng sợ, chuyện này liên quan tới sự tồn vong của gia tộc ông ta đấy.
Ông ta lập tức nói: "Lần này đúng là do nhà họ Giang chúng tôi sơ suất, chúng tôi sẽ bồi thường số tiền trả chậm lần này theo như tính lãi, cô không cần phải lo."
Sau đó, ông ta nói với cấp dưới bên cạnh: "Cậu tới phòng kế toán đối chiếu sổ sách, trả cả vốn lẫn lãi luôn!"
Bên phía Sở Vân Mộng cũng cử Tiểu Mỹ cùng đi tới phòng kế toán.
"Cô thấy sao? Tổng giám đốc Sở, nhà họ Giang chúng tôi đã thể hiện đủ lòng thành." Giang Nguyên Hồng nói.
Đối phương càng như vậy, Sở Vân Mộng càng lo lắng.
Trong xã hội này, chuyện thấy lợi quên nghĩa tàn khốc bày ngay trước mắt, sao nhà họ Giang lại dễ dàng đồng ý như vậy được.
"Vậy phương thức hợp tác tiếp theo thế nào?" Sở Vân Mộng khẽ hỏi.
Đám người Đỗ Bình ở một bên cũng dựng tai lên nghe.
"Tôi hiểu lo lắng của tổng giám đốc Sở, trước khi tôi tới, anh trai tôi cũng căn dặn nhất định phải mang theo lòng thành tới. Vì vậy, ở giai đoạn cuối tất cả thiết kế, khi công ty chúng tôi đưa ra yêu cầu, chúng tôi sẽ trả tiền đặt cọc trước, sau khi thiết kế xong, bên tôi trả nốt số tiền còn lại rồi các cô mới giao bản thiết kế."
"Dĩ nhiên văn phòng Vân Mộng phải đảm bảo độ chuẩn xác của bản thiết kế và tất cả công việc bàn giao sau này."
Mẹ nó...
Ai cũng sững sờ, đây là ước mơ của tất cả công ty mà!
Sao loại chuyện tốt này lại rơi trên đầu công ty Vân Mộng nhỉ? Chẳng lẽ Sở Vân Mộng và nhà họ Giang đã âm thầm giao dịch gì đó?
Cũng không phải, dáng vẻ không bằng lòng đủ điều của Sở Vân Mộng không giống giả vờ!
"Ha ha, đúng là nhà họ Giang đã đưa ra điều kiện khiến tôi không thể từ chối!" Sở Vân Mộng cười khổ.
Cô dập tắt ý nghĩ đóng cửa văn phòng rồi.
Cô không biết nên vui mừng hay buồn bã, công ty mình nỗ lực gầy dựng bao năm đã sống sót, nhưng cô vẫn phải tiếp tục mệt mỏi ứng phó, đối diện với sự quấy rối đủ kiểu của nhà họ Tề.
Giang Nguyên Hồng cũng lặng lẽ thở phào rồi nói tiếp.
"Đã như vậy thì đây là hợp đồng năm năm, cô xem qua, nếu không có gì sai sót thì chúng ta ký luôn."
Bản hợp đồng dày cộp được đặt trên bàn làm việc.
"Gấp vậy sao?" Sở Vân Mộng như con thỏ bị thương, gió thổi cỏ lay đã khiến cô lập tức cảnh giác.
Giang Nguyên Hồng vội vàng giải thích.
"Nhà họ Giang muốn xây dựng thương hiệu của mình, sao có thể không gấp được. Chúng tôi cũng muốn công ty Vân Mộng cố gắng nhanh chóng bắt tay làm việc."
"Ồ."
Sở Vân Mộng trả lời một tiếng. Cô lật hợp đồng, xem từng khoản, chỉ sợ có chỗ nào bẫy mình.
Sau khi xem hết, cô phát hiện chẳng những không có bẫy mà còn có lợi cho bên mình.
Qua nhiều lần suy nghĩ, quả thực không có vấn đề gì.
"Cám ơn sự tin tưởng của tổng giám đốc Giang và nhà họ Giang!" Nói xong, cô đặt bút ký tên mình trên hợp đồng.
Ký được hợp đồng, Giang Nguyên Hồng vui mừng quá đỗi.
Sau khi nói ngày mai người phụ trách chuyên môn sẽ đến bàn về yêu cầu thiết kế, ông ta vội vã rời đi.
Giang Nguyên Hồng phải báo cáo chuyện này cho anh trai mình- Giang Nguyên Khôi.
Sau khi Giang Nguyên Hồng đi, đám nhân viên vừa gây sự vô cùng lúng túng.
Ban đầu, nơi này đã không thích hợp để bọn họ tiếp tục ở lại làm việc, dù có ồn ào chẳng qua cũng chỉ có thể lấy lương rồi từ chức.
Nhưng giờ dự án với nhà họ Giang khiến công ty Vân Mộng lại lần nữa trở thành nơi trù phú.
Áo cơm không lo, phụ trách còn rất có tình người.
Tiểu Mỹ trở lại, khuôn mặt vui mừng như hoa nở.
Từ xa cô đã giơ tay OK.