Sau khi họ ăn xong, sắc trời đã dần tối.
Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng cả dãy phố.
Cả nhà hiếm khi được rảnh rỗi, họ không lái xe mà vừa đi bộ vừa trò chuyện.
Chu Tuyết và mẹ Chu đi phía trước, không biết hai người đang thầm thì gì đó. Còn Đình Đình thì nắm tay Lâm Triệt và Sở Vân Mộng đi phía sau.
"Chú ơi, ngày mai cháu lại phải đi học ạ?" Đình Đình nhỏ giọng hỏi, cô bé chỉ sợ bà nội Chu ở phía trước nghe thấy.
"Đúng vậy, chẳng phải Đình Đình luôn mong được làm quen với bạn mới à!" Lâm Triệt an ủi.
Đình Đình rất muốn đi học, nhìn những bạn nhỏ khác đeo cặp sách đi học, cô bé cũng để lộ vẻ mặt mong chờ. Nhưng đến khi mình sắp đi học thì cô bé lại sợ hãi.
Đình Đình hơi ngượng nghịu: "Nói thì nói vậy nhưng cháu vẫn hơi sợ!"
"Cũng không biết ngày mai có người tiếp tục đâm vào chúng ta không nữa!"
Suy nghĩ của trẻ con luôn khiến người ta khó mà đoán được, không ngờ cô bé lại muốn ngày mai tiếp tục gặp tai nạn để đỡ phải đi học.
Lâm Triệt vỗ trán, tỏ vẻ cạn lời.
Anh dạo bước trên đầu phố, dòng xe cộ tấp nập không ngừng chạy qua lại cho con người ta cảm giác thoải mái, thả lỏng.
Họ bước về phía trước, Đình Đình chú ý tới Sở Vân Mộng đang đi một mình.
Cô bé lặng lẽ nắm dùng tay kia nắm lấy tay Sở Vân Mộng rồi cười với cô.
"Mọi người nhìn xem, ba người bọn con có giống gia đình ba người không ạ, cô là mẹ, chú là bố, cháu là con." Nói xong, cô bé hưng phấn kéo hai người chạy nhanh về phía trước.
Câu nói này khiến mẹ Chu và Chu Tuyết bật cười.
Sau khi trở lại biệt thự.
Đình Đình la hét muốn xem ti vi. Mà Vân Mộng cũng không còn ngại ngùng như mấy ngày trước, một mình trốn trong phòng không dám ra.
Lúc này, cô mặc quần áo ngủ màu xanh nhạt, ngồi ở phòng khách xem ti vi với Đình Đình.
Lâm Triệt bước ra, nhìn thấy Sở Vân Mộng ở ngoài thì hơi sững sờ. Anh hơi bất ngờ vì tối nay cô chịu ra khỏi phòng và cũng hơi sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ cô mặc quần áo ngủ màu xanh nhạt.
Trông cô vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.
"Hôm nay cô không tăng ca à?" Lâm Triệt cảm giác cô đã phát hiện ra ánh mắt của mình nên lập tức đổi chủ đề.
Sở Vân Mộng đỏ mặt, trong lòng vừa bực bội vừa vui vẻ.
"Ừm, việc của tôi cũng không gấp lắm, xem ti vi với Đình Đình một chút." Cô vừa nói vừa lén lút liếc nhìn Lâm Triệt, sau đó hơi ngượng ngùng nói: "Anh có bận không? Nếu không bận thì có thể làm người mẫu giúp tôi một lát được không?"
Giọng nói của cô hơi nhỏ nhưng Lâm Triệt vẫn nghe thấy rõ ràng.
Còn gì phải ngượng ngùng nữa.
"Được! Có thể làm người mẫu của nhà thiết kế Sở là vinh hạnh của tại hạ!" Lâm Triệt trêu chọc.
Sở Vân Mộng tức giận lườm anh rồi về phòng lấy túi đạo cụ lớn lớn bé bé ra.
"Anh cởi quần áo đi!" Hiển nhiên Sở Vân Mộng đã tiến vào trạng thái làm việc nghiêm túc, lúc trước nếu nói câu này thì chắc chắn cô sẽ đỏ mặt, nhưng bây giờ cô lại hết sức bình tĩnh.
Lâm Triệt sửng sốt, không phải là thử quần áo chứ? Anh không hiểu, cũng không dám hỏi nhiều.
Anh cởi áo khoác của mình ra.
"Anh cởi hết đồ ra đi." Sở Vân Mộng nói tiếp, chẳng qua lúc này mặt cô hơi đỏ.
Sau lớp áo sơ mi được cởi bỏ là một vóc dáng hoàn mỹ như điêu khắc nhưng trên cơ thể gần như hoàn mỹ này lại đầy những vết sẹo.
Cho dù Sở Vân Mộng- người vẫn chưa từng trải qua chiến tranh như cô cũng có thể nhận ra trong số những vết sẹo ấy có vết đạn, có vết dao.
Rốt cuộc người đàn ông rắn rỏi cao lớn vẻ vang mặt ngoài này đã phải trải qua cuộc sống tàn khốc thế nào mới có thể tiếp tục sống sót với sau những vết thương này.
Cô nhìn đến mức mê mẩn, bất giác đưa những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve.
Lâm Triệt không phản kháng, giờ phút này anh cũng không biết mình nên làm gì. Đương nhiên anh hiểu tại sao hốc mắt cô gái đa sầu đa cảm trước mặt mình lại đầy nước mắt.
Hồi lâu sau, Sở Vân Mộng mới bừng tỉnh. Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng như trái táo chín.
Cô giả vờ vỗ người Lâm Triệt, khen ngợi: "Dáng người của anh cũng không tệ, trước mắt vẫn đủ dùng." Nói xong, cô càng cảm thấy kì lạ, khuôn mặt cũng đỏ bừng hơn vài phần.
Sau đó, cô nhanh chóng cầm thước vòng quanh người Lâm Triệt để đo.
Sở Vân Mộng đứng trên ghế sô-pha đo đạc, khi cô đo ngực mình, anh có thể cảm nhận rõ ràng khuỷu tay cô vòng qua người mình, và cả cảm giác hơi thở phả lên cơ thể.
Sở Vân Mộng cảm giác tư thế này hơi kỳ lạ, khi cô khẽ ngẩng đầu thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đều cảm nhận được tình cảm dịu dàng đặc biệt từ trong mắt đối phương.
"Cô ơi, tối nay cháu ngủ cùng cô được không ạ?"
Bầu không khí ngọt ngào lãng mạn lập tức tan thành mây khói vì câu nói bất ngờ vang lên này.
Sở Vân Mộng hốt hoảng buông tay rồi trả lời: "Được, được!" Ngay sau đó cô liền ghi hết số đo vừa đo vào laptop.
"Cám, cám ơn anh đã phối hợp, tôi dẫn Đình Đình đi nghỉ ngơi đây." Nói xong, cô không chờ Lâm Triệt trả lời mà đã kéo Đình Đình vẫn muốn xem ti vi về phòng.
Cạch! Cửa phòng đóng lại.
Sở Vân Mộng bỏ lại Lâm Triệt để cánh tay trần, sững sờ đứng trong phòng khách.
Chuyện gì vậy, người nói cởi quần áo là cô, người xong chuyện ngoảnh đầu đi cũng là cô.
Mặc dù trong lòng oán trách nhưng anh không khỏi mỉm cười khi nhớ tới sự dịu dàng trên khuôn mặt cô khi nãy. Sau đó anh cũng quay về phòng của mình.
----------------
Sáng sớm.
Anh đã hẹn Chu Tuyết nên rời khỏi nhà từ sớm.
Hôm nay là tròn ba năm Chu Văn Hằng qua đời.
Vì sợ mẹ Chu phát hiện nên hai người vô cùng cẩn thận. Sau khi chắn chắn, họ vẫn không nhắc tới chuyện này với mẹ Chu.
Hai người lên đường tới nghĩa trang.
Cách xa sự ồn ã của thành phố, cứ như về với sự yên tĩnh của thiên nhiên.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có đàn chim bay qua, hót líu lo.
Chiếc xe lăn bánh rất lâu mới đến nghĩa trang.
Cụ ông gác cổng thấy hai người thì bước tới hỏi.
"Hai người muốn tới khu số mấy?"
Tâm trạng của Chu Tuyết hơi buồn bã. Nghe vậy, cô mới nhỏ giọng trả lời: "Khu D12."
"Nhà họ Chu?" Mặt cụ ông lập tức biến sắc, sau đó nói với thái độ khác hẳn: "Nhà họ Chu mà còn dám cúng bái à? Không muốn sống nữa phải không? Mau cút đi."
Thái độ đột nhiên thay đổi khiến hai người sững sờ. Ông cụ này có thù oán với nhà họ Chu ư? Ngay cả cúng bái cũng không cho phép?