Chương 259: Giải quyết
Khi Sở Vân Mộng được chở tới cổng của phủ Võ Uy Hầu, cô nhìn thoáng qua bảng treo phía trên cổng, trên đó viết ba chữ: Võ Uy Hầu!
Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vì quá lo lắng cho Lâm Triệt, Sở Vân Mộng chạy vội vào trong theo nữ quân nhân.
Vào trong, Sở Vân Mộng nhìn thấy hai hàng quân nhân đeo súng đứng trước cửa phòng, cô càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Trương Thông thấy cô tới thì tiến lên đón: “Chào cô Sở, mời cô vào trong. Hai vị Hầu gia đang chờ!”
Câu sau của Trương Thông là do anh ta cố tình nói, anh ta biết hôm nay họ sẽ cho Sở Vân Mộng biết sự thật nên muốn giúp cô chuẩn bị tâm lý trước.
Hiển nhiên, câu này rất có tác dụng, Sở Vân Mộng nghe xong thì chỉ cảm thấy thắc mắc hai vị Hầu gia là ai hoặc nên nói là Võ Uy Hầu và ai.
Lúc tới đây và nhìn thấy Trương Thông, cô gần như đã đoán ra được thân phận thật sự của Lâm Triệt, nhưng lúc này, điều đó không quan trọng bằng việc an nguy của Lâm Triệt.
Trương Thông dẫn Sở Vân Mộng tới gần giường thì nói: “Hầu gia bị thương nên hôn mê...”
Anh ta còn chưa nói dứt câu, cô nhìn thấy Lâm Triệt đang nằm đó thì không còn bình tĩnh được nữa. Hai hàng nước mắt tuôn rơi, cô nhào lên ôm anh: “A Triệt, anh sao rồi? Anh tỉnh lại đi! A Triệt, anh đừng bỏ em mà!”
Sở Vân Mộng khóc, khóc thật nhiều. Khi mẹ mất cô cũng khóc, khi bị bố mình bỏ rơi, bị nơi từng là nhà xua đuổi, cô cũng khóc nhưng cô chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Cô sợ, thật sự rất sợ! Cô chỉ mới có được hạnh phúc, sao ông trời lại cứ muốn cướp hết tất cả của cô?
Lâm Triệt bị cô ôm chặt tới mức hơi khó thở, anh chỉ mới mơ màng ngủ một chút, nào ngờ bỗng nghe thấy tiếng khóc la bên tai. Anh mở mặt, thì thào: “Vân Mộng, em sắp... sắp đè chết anh rồi...”
Từng từ đứt quãng truyền vào tai Sở Vân Mộng, cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Triệt đang nhìn mình bằng đôi mắt chứa đầy ý cười.
Sở Vân Mộng sững người rồi mới bình tĩnh lại, vờ đánh Lâm Triệt một cái: “Anh lừa em!”
Lâm Triệt bị đánh ngay ngực thì ho vài tiếng: “Khụ khụ... anh đâu có lừa em!”
Sở Vân Mộng giả vờ hung dữ: “Em nói có là có!”
rương Thông thấy thế, với tính cách thật thà đến mức ngô nghê trước mặt phái nữ, anh ta tiến lên nói: “Cô Vân Mộng, khi nãy tôi chưa kịp nói hết là cô đã khóc rồi. Hầu gia bị thương nên hôn mê, tình hình hiện giờ đã ổn, không còn nguy hiểm gì nữa và cậu chủ đã tỉnh rồi”.
Lúc này, mặt Sở Vân Mộng đỏ thẫm, giờ cô mới biết hóa ra còn có người khờ khạo hơn cả Lâm Triệt nữa.
........
Sau khi Vưu Thừa Vọng bị bắt, gia chủ nhà họ Triệu cũng bị cảnh sát tóm, đối với loại gia tộc như nhà họ Triệu ở ba thành phố duyên hải, Tổng tư lệnh Trấn Bắc không cần ra tay, khi ông vừa tới nơi này, quan chấp chính là Phương Thừa Tuyên lập tức tới gặp và báo cáo mọi thứ, cũng như bắt tay vào việc điều tra. Cũng không thể trách Phương Thừa Tuyên làm việc chậm trễ vì Trương Thông đã cố ý che giấu tin tức, đồng thời sự việc cũng diễn ra quá nhanh, chỉ trong một đêm mà thôi.
Một tuần sau, nhờ vào thể chất được rèn luyện trong quân đội, Lâm Triệt khỏi rất nhanh. Anh nhanh chóng bắt tay vào việc xử lý các thế gia tại nơi mình nắm quyền. Nhà họ Triệu bị điều tra, Tú Y Vệ bị dỡ bỏ mọi quyền hành và bắt đầu bị xét xử, vì chưa kịp làm gì ngoài việc tới họ Sở đòi người, nhà họ Lý may mắn thoát được một lần, Lý Thiên Minh được chọn làm người thừa kế, bắt đầu hạn chế lại các hoạt động ngoài kinh doanh của gia tộc để tránh bão; Thất Tinh Các bị Ma Tước điều tra tới tận hang ổ, Độc Diễm bị bắt, thủ lĩnh kế nhiệm xóa bỏ luôn ngành nghề sát thủ, tập trung phát triển những lĩnh vực khác.
Chỉ còn lại nhà họ Đậu là chưa bị gì, ngay cả Liên minh Thương hội ba thành phố cũng được an toàn, những người có liên quan đều thở phào nhẹ nhõm, họ cho rằng mình đã thoát, nhưng chỉ Đậu Kiến Đức biết, họ sẽ là kẻ bị xử sau cùng, Lâm Triệt chỉ đang dành ra thời gian rảnh để xử một mình nhà họ mà thôi.
Vào một ngày đẹp trời, trước cổng biệt thự nhà họ Đậu, một chiếc Jeep dừng bánh, theo sau là đội thủ vệ của phủ Võ Uy Hầu.
Bên trong nhà họ Đậu vẫn có người ra vào, họ không biết Đậu Kiến Đức đã gây ra chuyện tày trời, họ không biết lão ta muốn kéo cả họ xuống địa ngục, họ không biết gì cả...
Lâm Triệt tiến vào trong, Đậu Kiến Đức ngồi trên sofa, nhàn nhã uống trà, khi thấy anh vào nhà, người này thản nhiên chào hỏi: “Xin chào Hầu gia, nhà họ Đậu cảm thấy rất vinh hạnh khi được Hầu gia ghé thăm!”
Trương Thông tiến lên kéo ghế cho Lâm Triệt, anh ngồi xuống và hỏi thẳng: “Đừng dài dòng, nói cho tôi biết tại sao ông lại muốn hại nhà họ Chu? Thù hận gì đã khiến ông quyết định diệt cả nhà họ Chu, thậm chí dùng mọi cách tra tấn người nhà họ?”
Đậu Kiến Đức có chút bất ngờ, lão ta tưởng Lâm Triệt sẽ hỏi về việc ám sát hoặc việc thu mua, không ngờ anh lại hỏi chuyện này.
“Thật ra thì chuyện này không đáng để Hầu gia nhọc lòng, nhưng nếu cậu muốn biết, tôi sẽ kể cho cậu nghe!”
“Vào 50 năm trước, bố tôi và vài người bạn đi làm ăn, họ muốn đến nhà họ Chu để hợp tác và phát triển sự nghiệp ở thành phố Tân Tân, khi đi ông ấy mang theo rất nhiều vàng, thời đó mang vàng thì dễ làm ăn hơn mà, ha ha! Sau ba tháng và vài ba lá thư thì ông ấy mất liên lạc với gia đình, tin cuối cùng chúng tôi nhận được là ông ấy dự định hợp tác với nhà họ Chu, nửa năm sau, chúng tôi được một người bạn đã đi chung với ông ấy trở về báo rằng ông ấy đã chết, chết một cách đau đớn, chết không toàn thây
Sau đó, gia đình tôi bắt đầu bị xa lánh, chuyển tới một nơi nghèo nàn, tiền hàng tháng không đủ ăn, tôi và em gái phải đi làm thêm
Trong một đêm mưa gió, em gái tôi đi làm thêm và không còn trở về nữa, nó bị chính chú của mình bán đứng, biến thành trò chơi của kẻ khác, chết mà không ai biết, không ai quan tâm
Khi tôi biết tin thì xác con bé bị bọc trong cái túi ni lông vứt ở bìa rừng
Cậu nói xem, nhà tan cửa nát như thế, tôi không hận sao, tôi không dám cho mẹ biết, chỉ dám nói là em gái mình được cử đi du học, trường giỏi nên luật khá nghiêm khắc, con bé khó được về thăm nhà
Mẹ tôi tin, tới ngày cuối đời, bà cũng không đợi được con gái mình về
Khi đó tôi 22, tôi dùng mọi cách để được trở thành gia chủ của nhà họ Đậu..
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!