Hai người Lâm Triệt rời khỏi hội trường của phiên đấu giá đã là sáu giờ tối.
Đúng lúc tan tầm, dòng người qua lại cũng trở nên nhiều hơn.
Hai người Lâm Triệt ngồi lên xe, rời khỏi nơi đó.
Khi chiếc xe đi ngang qua khu vực buôn bán, Lâm Triệt vẫy vẫy tay: “Dừng lại bên đường đi.”
Bởi vì anh nhìn thấy Sở Vân Mộng.
Cô mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, đứng bên cạnh năm sáu chiếc va-li, đang không ngừng giơ tay vẫy taxi trên đường với vẻ lo lắng.
Nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm khi các công ty tan ca, taxi vô cùng khó gọi.
Vả lại cô đi đường vẫn đang đi khập khiễng, hiển nhiên vết thương hôm qua vẫn chưa lành hẳn.
Chiếc xe từ từ đến gần Sở Vân Mộng, cửa kính xe được hạ xuống.
“Lên xe đi!” Lâm Triệt nói.
Trương Hợp đi xử lý thủ tục chuyển giao cổ phần, Lâm Triệt chuyển sang ghế tài xế.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Sở Vân Mộng ngẩng đầu lên.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Triệt, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi vốn lộ rõ lo lắng của cô thoáng hiện một nụ cười vui mừng.
“Anh Chu, sao anh lại ở đây!”
Tuy trong lòng hân hoan nhưng cô nhanh chóng che giấu cảm xúc trên gương mặt, khẽ cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Triệt bước xuống xe, chuyển hết đống va-li đầy ắp của cô vào trong xe.
Cũng may đây là xe Jeep, nếu không sức chứa của xe bình thường sẽ rất khó nhồi hết những món đồ này.
“Chân vẫn chưa khỏi, cô phải chú ý nghỉ ngơi.” Lâm Triệt nói rồi đỡ cô ngồi vào ghế phó lái.
“Vâng.” Sở Vân Mộng cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Anh ấy cố tình đến đón mình sao?
Làm sao anh ấy biết mình làm việc ở đâu?
Sở Vân Mộng suy nghĩ mông lung như vậy.
Khi chiếc xe đang định chuyển bánh rời đi thì một bóng người nhanh chóng nhào tới phía trước xe.
“Vân Mộng, anh ta là ai? Sao em có thể tùy tiện lên xe của người khác? Lỡ đó là người xấu thì sao?” Một người đàn ông trẻ tuổi bám lấy cửa sổ xe, nói với Sở Vân Mộng.
Mặt mũi Sở Vân Mộng biến sắc, cô đáp: “Đỗ Bình, đây là bạn tôi, mong anh tôn trọng anh ấy, vả lại xin anh hãy gọi tôi bằng chức vụ!”
Sở Vân Mộng nghiêm túc hẳn, không còn hình tượng dịu dàng ôn hòa thường ngày.
Sắc mặt Đỗ Bình cũng rất khó coi: “Tổng giám đốc Sở, để anh đưa em về nhé, tiện thể trên đường anh cũng có thể báo cáo công việc với em.”
“Không cần đâu, hôm nay tôi hơi mệt, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Để lại một mình Đỗ Bình ở lại với ánh mắt oán thán độc ác.
Cửa sổ xe rộng mở.
Gió nhẹ thổi quá, mái tóc tung bay.
Khi về đến khu biệt thự, bảo vệ nhìn thấy hai người xách theo túi lớn túi nhỏ về thì cũng nở nụ cười thấu hiểu.
Tuy không nói gì nhiều nhưng cũng đủ khiến Sở Vân Mộng phải đỏ mặt.
Họ đến nơi ở của mẹ Chu.
Cửa vừa mở ra, Đình Đình đã phấn khích nhào vào lòng Lâm Triệt.
Sau đó, cô bé nhìn thấy Sở Vân Mộng, lại nhào vào lòng Sở Vân Mộng.
Mẹ Chu đang nấu cơm, còn Chu Tuyết vẫn chưa về, nghe nói đợt này, cô tìm được một công việc nên ra ngoài đi làm rồi.
“Hôm nay Đình Đình đã đi chơi những đâu?” Ngồi trên sô-pha, Lâm Triệt hỏi.
Đình Đình nhanh chóng chạy về phòng, lấy ra một chiếc cặp sách.
Cô bé khoe rằng: “Bà nội mua cặp sách cho con, bà còn bảo Đình Đình có thể đi học rồi!”
“Đến lúc đó, con sẽ có rất nhiều rất nhiều bạn tốt, Cẩu Tử cũng sẽ có rất nhiều rất nhiều bạn tốt, phải không nè Cẩu Tử!”
Dường như chú chó vàng ở bên cạnh hiểu được những lời cô bé nói nên gật gù cái đầu.
Chưa được bao lâu, cơm canh thịnh soạn đã được bưng lên bàn.
Đình Đình nóng vội ngồi lên ghế, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào thức ăn.
Sau khi Chu Tuyết quay về, bữa cơm bắt đầu.
Chu Tuyết tìm được công việc văn phòng, tuy rằng không kiếm được nhiều nhưng công việc cũng khá thoải mái.
Cùng với những câu chuyện bâng quơ, chuyện của Sở Vân Mộng cũng bị mẹ Chu hỏi ra.
Sở Vân Mộng không phải người địa phương nhưng cô tự mở một công ty thiết kế ở thành phố này, vài năm trước hiệu quả và thu nhập kinh tế cũng kha khá, nhưng hiện tại thì lâm vào tình trạng sa sút.
Rất nhiều nhân viên cũ bị công ty khác mời gọi đi hết, công ty cũng đối diện với nguy cơ phá sản.
Bất đắc dĩ, cô đành đem bán toàn bộ nhà cửa và xe cộ mới duy trì được sự ổn định của công ty.
Nghe đến đây cuối cùng Lâm Triệt cũng hiểu ra, tại sao sau khi bán nhà, cô phải vẫy taxi khi tan làm.
Sau bữa cơm, cô quay về chỗ ở của mình.
Sở Vân Mộng không bước ra khỏi căn phòng của mình thêm lần nào nữa.
Bên trong vẫn vọng ra âm thanh vui đùa cùng Đình Đình, vẫn có thể xác định rằng bên trong có người ở.
Ngày hôm sau.
Sở Vân Mộng đi làm từ sáng sớm, Đình Đình cũng được mẹ Chu dẫn đi làm thủ tục ghi danh để đi học.
Trương Hợp ghé qua chỗ ở.
Anh ta nói: “Thiếu soái, không liên lạc được với Từ Lệ Thù, điện thoại cũng không gọi được.”
“Vả lại, nhà họ Từ đang tốn rất nhiều công sức điều tra thân phận của cậu nhưng không có kết quả.”
Lần trước ở nhà thờ tổ của nhà họ Chu, Từ Lệ Thù đồng ý sẽ cho Lâm Triệt câu trả lời vào ba ngày sau, nhưng thời gian ba ngày ấy đã qua rồi.
Không chỉ không có câu trả lời nào mà điện thoại cũng không gọi được.
Hiển nhiên, đối phương không hề coi anh ra gì.
“Ừm, xem ra lòng hiếu kỳ của nhà họ Từ khá lớn đấy! Đi thôi, đến công ty nhà họ Từ!” Nói xong, anh sải bước ra ngoài.
Trương Hợp theo sau lưng anh, thầm nghĩ bụng.
Nhà họ Từ đúng là không biết tốt xấu gì, thiếu soái đã định bỏ qua cho họ, nhưng vì lòng hiếu kỳ, họ lại tự rước họa vào mình lần nữa.
Chẳng lẽ họ chưa từng nghe câu “Sự tò mò giết chết con mèo” à?
Hôm nay là thứ hai.
Tòa nhà làm việc của nhà họ Từ đang có cuộc họp sớm vào mỗi sáng thứ Hai.
Các nhân viên cấp cao trong nội bộ công ty đang ở trong phòng họp thảo luận về kế hoạch cho công ty và mục tiêu cần đạt được trong một tuần.
Lúc này đây, người phụ trách cao nhất của công ty – Từ Hồng Vân đang bàn giao các hạng mục công việc của tuần trước.
Ngay khi cuộc họp tiến vào giai đoạn cuối, một âm thanh nóng nảy vang lên ở cửa.
“Thưa anh, anh không có hẹn trước không thể vào trong được!”
Cửa lớn của phòng làm việc bị đẩy ra rất mạnh, hai thanh niên trẻ tuổi với vóc dáng cao lớn, khí thế hiên ngang sải bước vào trong.
Họ đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Từ Lệ Thù đâu.
“Thiếu gia nhà tôi muốn gặp Từ Lệ Thù, cô ấy đang ở đâu?” Trương Hợp gằn giọng nói.
Tất cả mọi người sững sờ nhìn hai người, rồi không biết ai “phụt” một tiếng bật cười.
Thế là cả phòng họp cười ồ theo.
“Hai thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch từ đâu chui ra mà không biết trời cao đất dày đến thế, không thích sống nữa à?”
“Thằng nhóc kia, mày có biết tổng giám đốc Từ Lệ Thù có thân phận thế nào không mà mày đòi gặp là gặp được hả?”
“Đúng vậy, ếch ngồi đáy giếng, cứ tưởng mình rất gì và này nọ lắm!”