Chương 214: Quy định của phiên đấu giá
15 triệu tệ.
Trong một lần tăng hơn 2 triệu tệ.
Điều này khiến đám đông có mặt tại đó rất kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một cô gái cao ráo đang đứng ở đó, hai má ửng hồng nhưng không hề sợ hãi, đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người.
Đôi giày cao gót dưới chân đã không thấy tăm tích, chân trần với đôi tất lưới bước từng bước vào trong hội trường.
Đám đông không hiểu gì, Lâm Triệt cũng khẽ nhíu mày.
Ban nãy anh còn gặp cô gái này, chính là cô nàng nóng bỏng và phóng khoáng đã theo anh tới tận phòng.
Lúc này cô ta đến đây, suy nghĩ của Lâm Triệt nghiêng về khả năng này.
Cô ta đến đây để xả cơn say rượu.
“Quý cô này ra giá 15 triệu tệ, còn ai tiếp tục ra giá không?”, nhân viên sàn đấu giá mỉm cười nói.
Hiển nhiên, giá cả đột nhiên ập tới khiến cô nhân viên khá vui mừng
Đấu giá tới 15 triệu tệ cho món đồ sưu tầm này đã vượt quá giá trị vốn có của nó.
Họ cũng sẽ kiếm được một khoản chi phí đáng kể từ số tiền này.
Hội trường im lặng.
15 triệu tệ rồi, có ngu mới tăng thêm.
Điều này không phải người ngồi đây không bỏ ra được số tiền 15 triệu tệ, mà vì cái giá này đã vượt qua giá trị ban đầu của món đồ.
Thêm tiền nữa chỉ mất tiền oan thôi.
“15 triệu tệ lần một!”, nhân viên đấu giá khẽ nói.
Trong hội trường vẫn không có ai tăng giá, chỉ có tiếng thì thầm thảo luận chưa từng ngớt.
“15 triệu lần hai!”
Không ai ra giá.
Ông già ngoại quốc Clive nhíu chặt hàng lông mày, vẫn chưa chịu bỏ qua món đồ này.
Phải biết rằng, vì món đồ này mà ông ta đã bỏ rất nhiều công sức, hôm nay mới được phiên đấu giá này.
Ông không thiếu gì tiền, nhưng cũng sợ có người không ngừng tăng giá.
“15 triệu tệ, lần ba, bán...” Chưa dứt lời đã lại bị người ta cắt ngang.
Giống như ban nãy, búa chưa gõ xuống.
Khương Dư đã đứng dậy, ngắt lời nhân viên đấu giá đang định gõ búa xuống.
Ông ta mỉm cười: “Xin đợi một lát, họ Khương tôi nghĩ nên mời các vị tiến hành định giá tài sản đối với quý cô đây. Nếu không có tư cách chi trả số tiền khổng lồ 15 triệu tệ này, vậy thì quý cô đây không có tư cách tham gia đấu giá”.
Nói xong, ông ta nở nụ cười giảo hoạt nhìn cô gái cách đó không xa.
Gương mặt cô gái lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Khương Dư đang cười chế nhạo.
Vẻ thù hận, hung ác khát máu trong ánh mắt không hề che giấu, đám đông có mặt tại đây dễ dàng nhìn ra được.
“Xin lỗi, thưa cô, do vị khách này đưa ra yêu cầu, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra tài sản của cô, mời cô xuất trình tư liệu liên quan, sẽ kết thúc nhanh thôi ạ, không cần lo lắng”, một nhân viên bước tới, cung kính nói với cô gái.
Cô gái kia không còn đường lui, chậm chạp lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng ra khỏi túi xách.
Do dự lần lữa, nhưng cô ta vẫn giao cho nhân viên.
Sau khi hành lễ xong, nhân viên lui ra kiểm tra.
“Hàn Diễm Tân, sao hả, vẫn chưa chịu bỏ cuộc?”, lúc này, Khương Dư mỉm cười gọi tên cô gái.
Đám đông sững sờ, hóa ra hai người này quen nhau.
“Khương Dư, ông sẽ không được chết yên thân đâu!”, cô gái được gọi là Hàn Diễm Tân vừa mở miệng ra đã nguyền rủa.
Nhân viên bảo vệ đồng loạt tiến gần đến chỗ này, sợ hai người gây náo loạn.
Khương Dư khá bình tĩnh khi đối mặt với câu chửi rủa này.
Ông ta khẽ vuốt bộ ria mép của mình, mỉm cười đáp: “Hàn Diễm Tân, nhà họ Hàn của cô xong đời rồi, hà tất phải vì một món đồ sưu tầm mà quậy phá đến mức này. Bố mẹ cô mất rồi, cô còn định quậy phá cho em trai, em gái cô cũng xui xẻo như cô à!”
Không hề kiêng nể gì, dù đối mặt với đám đông, Khương Dư vẫn nói thẳng như vậy.
Lúc này, người biết câu chuyện đằng sau bức tượng Phật lập tức nghe ra ý tứ ẩn sau câu nói.
Chắc hẳn, bức tượng Phật này là món đồ có được từ nhà họ Hàn.
Mà trong lời nói của Khương Dư, trưởng bối của nhà họ Hàn cũng vì chuyện lần này mà không may qua đời, Hàn Diễm Tân cùng em trai em gái vẫn còn sống.
“Ông... ông có còn là người không? Bố tôi coi ông như bạn bè chí cốt, trong lúc ông nguy nan nhất đã đỡ đần ông không chỉ một lần, sau cùng ông báo đáp ông ấy, báo đáp nhà họ Hàn như thế này à?”, Hàn Diễm Tân lạnh lùng nói.
Khương Dư không xuất thân từ thế gia, nhưng có chút tài năng và thủ đoạn.
Nhưng cũng rất khó để nổi bật hơn người, nên khi ông ta vẫn còn là hạng vô danh tiểu tốt, nhà họ Hàn coi như ân nhân của Khương Dư.
Không chỉ giúp đỡ ông ta, họ còn giới thiệu ông ta cho rất nhiều nhân vật có quyền có thế, nên Khương Dư mới có được danh tiếng và địa vị như ngày hôm nay.
Đám đông đồng loạt nhìn về phía Khương Dư, trong ánh mắt cũng lộ vẻ khinh thường.
Chẳng phải là lấy oán trả ơn đấy sao!
Sắc mặt Khương Dư cực kỳ khó coi, sẵng giọng đáp: “Ăn nói hàm hồ, ai mà không biết Khương Dư này nhờ vào trí thông minh và tháo vát mới ngồi lên được vị trí ngày hôm nay”.
“Liên quan đếch gì đến nhà họ Hàn của cô? Chỉ một gia tộc nhỏ xíu như nhà cô mà cũng dám nhận là ân nhân của Khương Dư này, nhà họ Hàn có xứng đáng không? Bố cô có xứng đáng không?”
Nhắc đến bố mình, hai mắt Hàn Diễm Tân hơi đỏ: “Vì bức tượng Phật này mà ông tình nguyện làm chó cho người nước ngoài, rồi hại chết bố tôi và chú hai tôi sao?”
Nói đến đây, giọng nói của Hàn Diễm Tân trở nên nghẹn ngào.
Cô ta cố hít sâu mấy lần để nước mắt không rơi xuống.
Nhà họ Hàn gặp nạn khiến cô ta chịu đủ giày vò, điều tra tận cùng mới điều tra ra bức tượng Phật của gia đình được bán đấu giá tại đây.
Cho dù bán hết tất cả tài sản của gia đình cũng phải giành được món đồ mà bố cô bỏ cả sinh mạng nhưng không bảo vệ nổi.
Nhưng nỗi đau mất đi người thân vẫn không ngừng giày vò cô mọi lúc mọi nơi.
Mỗi ngày chỉ có thể dùng men say để khiến mình tê dại.
Mà người đàn ông cô vừa quyến rũ nhưng bị từ chối, cũng là lần đầu tiên mạnh dạn thử nghiệm để khiến bản thân tê dại.
Không biết mình đã già quá rồi hay kỹ thuật tệ hại.
Không những không quyến rũ được người đàn ông khiến mình rung động, mà còn bị đuổi ra ngoài.
Sau khi tỉnh rượu, cô ta đến thẳng nơi này, suýt nữa bỏ qua lần đấu giá. Trong lúc cuống quýt, cô ta báo đại một cái giá.
Chỉ cần nhân viên kiểm tra của đối phương quay lại, cô ta sẽ bại lộ.
Lúc này cô ta cần nói ra sự thật, không cần chừa lại gì, cô ta muốn để nhiều người biết được, Khương Dư trông có vẻ đạo mạo kia là kẻ ti tiện tới mức nào, ăn cây táo rào cây sung.
“Cô thích chết à!”, sắc mặt Khương Dư đã khó coi đến cực điểm.
Tội danh của mình được trưng ra giữa bàn dân thiên hạ khiến ông ta hết sức chật vật.
Lúc này cô ta còn nói ông ta làm con chó cho người nước ngoài càng khiến ông ta tức giận. Nếu lúc này ở bên ngoài chứ không phải trên du thuyền.
Chắc chắn cô ta không thể nào nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai.
Đúng vào lúc này, nhân viên kiểm tra tài sản đã quay lại, lông mày nhíu chặt, sắc mặt rất thiếu thiện chí.
Bao nhiêu năm rồi, không ai dám nói dối trên du thuyền này.
Xem ra có người đã quên mất quy định và thủ đoạn đẫm máu của nơi này.
“Quý cô, tài sản của cô không đủ, mời cô xuất trình chứng minh tương đương”, nhân viên bước tới trước mặt Hàn Diễm Tân, sẵng giọng nói.
Tuy rằng thái độ vẫn khá bình thường, nhưng bảo vệ xung quanh đã đến gần.
Hàn Diễm Tân đương nhiên biết tiền của mình không đủ, gia đình cô ta khác với gia tộc tiền tỷ khác, chỉ là một gia tộc nhỏ bình thường, sản nghiệp bị nuốt sạch, bây giờ tiền trong thẻ là tất cả tiền tiết kiệm của cô.
“Ha ha! Tôi đã nói rồi, quả nhiên cô đang cố ra oai, xem ra cô cũng không đợi được đến khi tôi ra tay đâu”, Khương Dư cười ha hả.
Quy định của nơi này, đến nay có người phá vỡ rồi.
Vì nhắc nhở những người khác tuân thủ quy định, cô gái này sẽ trở thành quân cờ để “giết gà dọa khỉ”.
Hàn Diễm Tân cảm thấy hối hận vì bản thân nhất thời kích động, uống rượu say làm lỡ thời gian đến đây, trong lúc cuống cuồng báo giá linh tinh.
Cô quay mặt đi, không lên tiếng.