Chương 212: Diệu Âm Bảo Các
Một đôi mắt mơ màng vì say rượu.
Đuôi mắt hơi nhếch lên, biểu cảm trên gương mặt cô gái lại càng thêm quyến rũ.
Đặc biệt là động tác khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô ta thật sự khiến người ta bối rối, nếu như lúc này có người đàn ông khác đang đứng đây, e rằng đã nhào lên từ lâu rồi.
“Cô gái, tôi có việc phải làm, mời cô ra ngoài!”, vẻ mặt Lâm Triệt bình tĩnh, mở cửa phòng nhẹ nhàng nói.
Biểu cảm của người phụ nữ cứng lại, có chút tức giận.
Lẽ nào bản thân cô ta thật sự già rồi? Tự mình dâng đến cửa rồi mà không ai thèm sờ vào.
Khi cánh cửa được mở ra, người trong phòng có thể nhìn thấy những người đi ngang qua, đồng thời những ai bên ngoài cũng có thể quan sát được cảnh tượng bên trong.
Trong tích tắc, hai má cô ta nóng bừng.
Lần này không phải là do tác dụng của rượu, mà là cô ta thật sự có chút xấu hổ.
Cô ta nhanh chóng chỉnh lại váy áo, kéo chiếc váy ngắn cũn cỡn đến mông xuống, hậm hực đi ra ngoài.
Tại thời điểm này nếu cứ dây dưa không dứt, chỉ tự rước nhục vào thân mà thôi.
Lúc đi ngang qua cửa, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Triệt mặt không cảm xúc một cái.
Cô ta hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, đúng là đơ như khúc gỗ!”
Bước ra khỏi phòng, cô ta đóng cửa phòng đánh rầm.
Lâm Triệt không nhịn được mà bật cười, chả trách giới trẻ bây giờ đều thích kiểu party này, đúng thật là mọi lúc mọi nơi đều tràn ngập những điều ngạc nhiên và bất ngờ.
Anh nhìn một chút thời gian.
Vừa mới dây dưa một lúc đã 7 phút trôi qua.
“Tình hình thế nào rồi?”, anh bấm số, trầm giọng hỏi.
Trương Thông sớm đã đến mai phục ở chỗ Khương Dư, lúc này đang dò hỏi về thông tin của ông ta.
“Ông ta không ở trong phòng, tôi đang đi kiểm tra hội trường buổi hội đấu giá”, Trương Thông khẽ nói.
Ông ta trong câu nói của Trương Thông, là ám chỉ Khương Dư.
Lâm Triệt khẽ cau mày, mục tiêu không ở trong phòng, nhưng vấn đề không lớn lắm, còn 3 phút nữa là anh đến hội trường và tham gia vào buổi đấu giá này.
Khi đó anh sẽ có nhiều cơ hội để chăm sóc người bạn cũ này hơn.
Sau khi điều chỉnh lại trang phục.
Anh mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đồ âu giày da, phong thái phi phàm.
So với vẻ tự nhiên cởi mở vừa rồi, lúc này anh càng giống một nam nhân ưu nhã hơn, chẳng khác gì người đàn ông trong truyền thuyết.
Dọc đường đi, anh thu hút ánh nhìn của không ít người, chỉ là không xảy ra chuyện người phụ nữ say khướt đột nhiên lao vào lòng anh như vừa rồi nữa.
Những chuyện như vậy thật sự nằm ngoài phạm vi xử lý của Lâm Triệt.
Anh đi nhanh vào phòng đấu giá.
Sau khi Lâm Triệt tìm đại một chỗ ngồi xuống liền có những cô gái trẻ ăn mặc lộng lẫy đến phục vụ đồ uống cho anh.
Đúng là thắng cảnh nhân gian.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Càng ngày càng có nhiều người xuất hiện trong hội trường đấu giá, một số người trong số họ đã có chuẩn bị trước, đến để mua lại các vật phẩm đấu giá, mà nhiều hơn nữa là đến để tham dự cuộc vui hoặc thử vận may của mình.
Xem xem có đồ vật nào ưng ý không hoặc tìm được bảo vật làm bản thân phát tài một lần.
Lâm Triệt ngồi trong góc, nhấm nháp ly rượu vang trong tay.
Từ sau khi Tào Chi tiếp quản công ty rượu vang, Lâm Triệt cũng đạt được không ít lợi ích.
Đồ uống ở nhà đã chất thành núi rồi, tất cả đều là do Tào Chi cho người mang đến cho anh.
Lúc này, anh cũng bắt đầu có thói quen uống rượu trái cây.
Dần dần cũng có một số sở thích và hiểu biết của riêng mình về các loại rượu.
Đương nhiên, những hiểu biết này đều do tự anh tổng kết mà ra, nó không thể so sánh được với những bậc thầy thử rượu.
“Cảm ơn”.
Không biết bao nhiêu lần rồi, một cô phục vụ trẻ người nước ngoài lại rót đầy rượu vào ly cho anh.
Lâm Triệt mỉm cười và cảm ơn cô ta.
Câu cảm ơn của anh làm cho nhân viên phục vụ ngại ngùng, đôi má cô ta ửng hồng, đôi mắt to đảo quanh nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt.
Mặc dùng trong lòng cảm ơn, nhưng anh cũng đã có chút khó chịu.
Cứ liên tục rót rượu cho anh, làm như anh không buồn tiểu vậy.
Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên.
“Cậu chủ, người tới rồi!”, nói xong bên kia trực tiếp cúp máy.
Lâm Triệt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông tóc bạc trắng, trên cằm có một nhúm râu dê đang cười nói đi cùng hai người nước ngoài, đây chính là người mà anh cần tìm, Khương Dư.
Ông ta đi đến ghế ngồi phía trước, an tâm ngồi xuống.
Mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng rất sâu sắc.
Chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể khẳng định được chính là người này.
Ting! Ting ting!
Ba hồi chuông vang vọng khắp hội trường, tiếng ồn ào thảo luận cũng dừng lại ngay lập tức.
Cuộc đấu giá sắp bắt đầu.
Đèn trong sảnh đột nhiên mờ đi, chỉ còn lại vài ngọn đèn màu cam làm ánh sáng chủ đạo.
Tuy rằng không sáng rõ nhưng vẫn có thể nhìn rõ toàn cảnh.
Ngay sau đó, có một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp trong chiếc váy dài màu trắng tươi cười bước lên.
Sau một vài câu chào hỏi đơn giản, cô ta đi thẳng vào vấn đề.
Máy chiếu phim lóe sáng, trình chiếu hình ảnh sau lưng nhân viên bán đấu giá.
“Sản phẩm đầu tiên, là bức tranh do họa sĩ nổi tiếng Wiegand tạo ra năm 1947. Ông ấy có yêu cầu rất cao đối với chất lượng bức tranh và sự hiểu biết đặc biệt về cuộc sống, và đây là một trong những kiệt tác của ông”.
Sau khi người phụ nữ giới thiệu xong, hình ảnh của bức tranh đầu tiên bắt đầu được chiếu lên màn hình lớn.
Dưới khán đài lập tức có một cuộc thảo luận ngắn.
“Gía khởi điểm là 1,5 triệu, mỗi lần tăng giá không được dưới 100 nghìn tệ”.
“Bắt đầu”.
Toàn bộ khán đài yên lặng, chỉ có tiếng thì thầm của khán giả vang lên.
Nhân viên đấu giá xinh đẹp cũng không lo lắng, vẫn mỉm cười nhìn mọi người.
“1,6 triệu”, một người đàn ông châu Âu nói lớn.
Bàn tay giơ lên có hai chiếc nhẫn vàng sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đầu tiên ra giá, bèn kích động đến toàn hội trường.
Dưới sự hướng dẫn bằng lời nói của nhân viên đấu giá dù cố ý hay vô tình, đã có nhiều người tham gia đấu giá hơn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, bức tranh trừu tượng đầu tiên này đã được mua với giá 4,3 triệu.
Bức tranh này được một người đàn ông Trung Đông đeo nhiều nhẫn vàng trên tay mua lại.
Vị trí ngồi Lâm Triệt ở phía sau, có thể quan sát động tĩnh của toàn hội trường, chủ yếu là có thể quan sát rõ ràng hơn nhất cử nhất động của Khương Dư.
Khương Dư cũng không ngừng trò chuyện cười nói với hai người đàn ông ngoại quốc bên cạnh, cũng chưa thấy ông ta ra giá mua đồ vật gì.
Vật phẩm đầu tiên đã được bán ra thành công, nhân viên đấu giá xinh đẹp mặt mày rạng rỡ.
Từng món đồ có giá trị được đưa ra và khách khứa bắt đầu ra giá.
Một nửa thời gian đã qua đi.
Lần này, một chiếc ô tô nhỏ được đưa lên.
Chiếc xe được phủ một tấm vải màu đỏ, che chắn đi đồ vật ở bên trong.
Sự xuất hiện bí ẩn như vậy khiến những người đang buồn ngủ lập tức trở nên hăng hái có tinh thần, chờ đợi câu đố được giải quyết.
“Là tượng Phật sao?”
“Dựa vào kích thước và hình dáng, có lẽ là tượng Phật”.
Đột nhiên âm thanh bàn luận bên cạnh khẽ tăng lên, làm cho Lâm Triệt nghe rõ.
Anh nhìn nghiêng thì thấy hai người đàn ông bên cạnh mình đang thảo luận, thấy Lâm Triệt nhìn thì họ hạ thấp giọng xuống, tiếp tục thảo luận.
Nhưng không thể nghe rõ họ đang nói những gì.
Có điều có thể nhìn ra, biểu cảm kinh ngạc của hai người đó dần lộ ra theo cuộc thảo thuận kia.