Chương 210: Xin chào cô Sở
Bốp!
Lâm Triệt không nói gì thêm, trực tiếp vung tay giáng cho gã ta một bạt tai.
Lúc này, bằng chứng đã vô cùng xác thực lại còn dám ở đây mà ngang ngược.
Gã ta rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí như vậy?
Một bên má bị tát tới sưng đỏ, người đàn ông trung niên có chút tức giận, vừa định chửi bới.
Lâm Triệt lại “bốp bốp”, hai cái bạt tai giáng xuống, trực tiếp tát bay luôn lời gã ta muốn nói.
Không ngờ bây giờ vẫn còn loại người này, không những nham hiểm xảo quyệt, lại còn chẳng kiêng nể gì mà dám tìm kiếm mục tiêu trên đường phố.
Nếu như lần này không phải là Lâm Triệt và Sở Vân Mộng, mà là những cô gái nhát gan rụt rè.
Nói không chừng lão béo này đã thật sự đạt được ý xấu rồi.
“Nói đi, bao nhiêu tiền thì các người mới tha cho tôi!”, người đàn ông trung niên mập vừa nói vừa dùng tay ngăn lại máu mũi.
Trong lòng gã ta hi vọng đối phương lấy tiền mà buông tha cho mình.
Trong thế giới này, tất cả mọi người đều quen với việc không tọc mạch vào chuyện của người khác, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Đối với suy nghĩ dùng tiền để giải quyết vấn đề này, hắn tự tin đến 80% là đối phương sẽ đồng ý.
Đưa ra mức giá cực cao trước, sau khi mặc cả xong thì sẽ sống chết mặc bay thôi.
“Tiền?”, Lâm Triệt cười lạnh, âm trầm nói: “Hôm nay ông đã chạm vào giới hạn của tôi rồi, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông như vậy đâu”.
Ánh mắt anh sắc lạnh, làm lòng người sợ hãi.
Khuôn mặt sưng đỏ của người đàn ông trung niên đã trở nên cực kỳ khó coi.
Gã ta đảo mắt thật nhanh, đột nhiên đứng dậy, mở cửa lao ra ngoài.
Sau đó tên này khóc lóc thảm thiết mà hét lên: “Giết người rồi, cứu tôi với, hai người này muốn giết tôi!”
Đám đông xung quanh vẫn ở bên ngoài chờ xem náo nhiệt, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của người đàn ông trung niên thì cũng bị sốc, có người giúp đỡ gọi bảo vệ, một số khác trực tiếp báo cảnh sát.
“Hai người này là tội phạm giết người đang bị truy nã, nhanh báo cảnh sát đi, nhanh lên!”, người đàn ông trung niên hét lên.
Lợi dụng mồm miệng của mình, một lần nữa tác động đến suy nghĩ của đám đông.
Miêu tả hai người thành những kẻ giết người không ghê tay, nhằm nâng cao uy tín của gã với mọi người.
Đến lúc đó, gã ta tìm cơ hội xóa những đoạn video kia đi là được rồi.
Lúc này, Lâm Triệt và Trương Thông hai người cũng từ trong đi ra.
Người đứng xem kinh hoàng lùi lại vài bước, rõ ràng hai từ ‘sát nhân’ vẫn có uy lực rất lớn.
Người đàn ông trung niên thầm vui vẻ, đó chính là hiệu quả mà gã ta muốn.
Lâm Triệt để ý thấy tất cả những việc này, anh nói: “Giao lại cho anh xử lý!”
Trương Thông khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Anh kéo Sở Vân Mộng ở bên cạnh chuẩn bị rời đi.
“Không thể thả bọn họ đi được, nhanh ngăn họ lại!”, người đàn ông trung niên hét lớn.
Người của cảnh sát cách đó không xa đã đi đến, người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc với tốc độ của bọn họ.
Sao hôm nay lại nhanh quá vậy, cứ như họ đã đứng chờ sẵn ở một bên vậy.
Trương Thông bước lên trước và nói vài câu với họ, sau đó đưa ra giấy tờ tùy thân rồi nói: “Mọi người đừng hoảng sợ, đây là giấy tờ tùy thân của tôi, mọi người đừng tin vào người đàn ông đang nói xằng nói bậy này, chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều video bất nhã trong máy vi tính của ông ta”.
“Đều là lợi dụng cửa hàng này để quay trộm video khách hàng”.
“Bắt hắn lại!”
Mệnh lệnh rơi xuống, lập tức có người bước tới và bắt giữ người đàn ông trung niên lại.
Mà những người đứng xem cũng bắt đầu hiểu ra sự việc, những bà cô dì vừa mới mắng Sở Vân Mộng té tát, lập tức giống như ngọn cỏ bên đường, quay lại mắng người đàn ông trung niên kia không biết xấu hổ.
Lại dám làm một việc vô liêm sỉ đến như vậy.
Thay vào đó, việc của hai người Lâm Triệt đã hoàn toàn bị lãng quên.
Hai người sải bước lớn rời đi, cũng không có ai thèm nhìn họ nữa.
…
Sau đó dần dần đi về phía xa.
Nhìn người đàn ông trung niên có phần nhếch nhác kia, tức giận trong lòng cũng đã giảm đi phần nào.
Sở Vân Mộng giận đùng đùng nói: “Em vừa nhìn thì đã biết không phải là người tốt, lấm la lấm lét, hừ!”
Cái miệng nhỏ chúm chím rất đáng yêu.
“Hôm nay chúng ta cũng coi như trừ hại cho chị em phụ nữ, cũng không tính là uống phí thời gian”, Lâm Triệt mỉm cười nói.
Sở Vân Mộng nghĩ thấy cũng đúng, đột nhiên nảy sinh cảm giác tự hào về việc bảo vệ chính nghĩa của mình.
Cô lại vui vẻ ôm lấy cánh tay Lâm Triệt.
Lúc này mới phát hiện ra, trong tay anh cầm theo một chiếc túi xách.
Là LOGO của cửa hàng vừa rồi.
“Anh cầm cái gì vậy?”, Sở Vân Mộng dường như đã đoán ra.
Lâm Triệt khẽ hé mở túi xách ở trên tay, lộ ra thứ đồ bên trong, anh nhỏ giọng nói: “Chiếc áo này nhìn có vẻ rất đẹp, anh mua một chiếc cho em”.
Nhìn thấy phong cách táo bạo của chiếc áo, sắc mặt Sở Vân Mộng lập tức đỏ bừng.
Khẽ đánh Lâm Triệt một cái, nhưng trong lòng lại có một tia vui sướng.
Hai người lại tiếp tục đi dạo.
Anh cũng không còn đụng phải sát thủ ám sát nữa, có lẽ đối phương đã phát hiện ra đám người mới trong trung tâm thương mại rồi.
…
Sáng sớm hôm sau.
Bên trong biệt thự ở thành phố Tân Tân.
Sở Vân Mộng trong vòng tay anh khẽ động đậy hàng mi cong, cô vẫn giả vờ ngủ, nhưng khóe miệng không khống chế được mà nở một nụ cười tinh nghịch.
Lâm Triệt khẽ hôn lên trán cô.
“Còn không dậy nữa là em không kịp đi làm đâu”, anh trìu mến nói nhỏ bên tai Sở Vân Mộng.
Sở Vân Mộng vốn dĩ muốn tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng lỗ tai bị hơi thở của người kia làm cho hơi ngứa.
Cô quay người và bật dậy, nũng nịu đấm nhẹ vào ngực Lâm Triệt.
“Anh thật là nhiều lời”, mắng yêu một tiếng rồi cô bước xuống đi tắm rửa.
Ăn sáng xong, lại lưu luyến một hồi mới rời đi.
Trở lại địa điểm làm việc của mỗi người.
…
……
Nhà họ Sở.
Khi Sở Vân Mộng đang trên đường đến công ty thì nhận được điện thoại của ông nội mình - Sở Chấn Hải.
Nói rằng nhà có khách, người mà cô rất quen thuộc, muốn cô nhanh chóng về nhà một chuyến.
Lông mày cô khẽ cau lại, nhưng cô không thể nhớ ra ở đây mình có bạn bè gì thân thiết.
Vì vậy cô đến công ty bàn giao qua loa một chút rồi về thẳng nhà họ Sở.
Vừa bước vào cổng, cô đã phát hiện có điểm bất thường.
Nhà họ Sở thường ngày rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại náo nhiệt khác thường.
Có vẻ như người đến là một nhân vật lớn, lúc này mọi người đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối rồi.
Cô đi thẳng vào phòng họp thì thấy Sở Chấn Hải, Sở Thành và tất cả người nhà họ Sở đều ở đó.
Mọi người đang chuyện trò vui vẻ với người thanh niên ngồi đối diện.
Thấy Sở Vân Mộng đến, Sở Chấn Hải vội vã hỏi han: “Vân Mộng về rồi à, cháu mau qua bên đây”.
Sở Vân Mộng không rõ tình hình nên tìm một chỗ ngồi xuống.
“Vân Mộng à, đây là cậu chủ nhà họ Triệu - Triệu Lạc Tâm, vừa nãy nói chuyện còn nhắc đến con nữa”, Vương Lâm ở một bên mỉm cười và nói.
Là mẹ kế, trước mặt một số nhân vật quyền thế, bà ta vẫn tỏ ra rất yêu thương cô.
Sở Vân Mộng lại cau mày nhìn về Triệu Lạc Tâm ở phía đối diện.
Họ bằng tuổi nhau, gã ta mặc một bộ đồ vest trắng, trông có vẻ rất điển trai.
Nhưng trong lòng cô không nhớ là mình đã từng gặp người này ở đâu rồi.
Triệu Lạc Tâm cầm chiếc cốc sứ trong tay, lần này được nhìn Sở Vân Mộng ở khoảng cách gần khiến gã ta càng thêm xúc động.
Khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ và trong sáng.
“Cô Sở, xin chào, tôi là Triệu Lạc Tâm, chúng ta lại gặp nhau rồi”, gã ta khẽ chỉnh lại áo vest của mình, nói rất lịch sự.
Gã ta tuyệt đối tự tin vào tướng mạo, gia thế và cách cư xử của mình đủ để chinh phục người phụ nữ trước mặt này.
“Xin chào!”, Sở Vân Mộng cũng khẽ chào, ngồi ở vị trí cũ không có biểu hiện gì cả.
Ánh mắt lơ đãng, hiển nhiên là không quá chú ý đến cậu chủ nhà họ Triệu đang tự tin ngồi ở trước mặt này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!