Chương 209: Hèn hạ đến cực điểm
Sự việc xảy ra đột ngột.
Nhìn thấy bàn tay của người đàn ông trung niên càng ngày càng gần cánh tay của Sở Vân Mộng.
Một nụ cười đắc ý đê tiện cũng dần xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông đó.
Nhưng lúc gã ta muốn bắt lấy cánh tay cô ấy thì.
Một bàn tay to đã nắm lấy cổ tay người đàn ông trung niên trước, mặc cho gã ta có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra được.
Giống như cái kẹp sắt, ghìm chặt không buông.
“Chúng tôi còn chưa bước vào cửa tiệm của ông, sao ông lại nói chúng tôi ăn cắp đồ?”, Lâm Triệt túm lấy cổ tay của đối phương.
Cùng với câu hỏi đưa ra, lực trong tay anh càng lúc càng mạnh.
Khuôn mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, lộ ra vẻ đau đớn.
Gã ta lắc mạnh cánh tay của mình, cố gắng thoát ra khỏi gông cùm của đối phương.
Sau khi cánh tay được tự do, sắc mặt gã mới có chút cải thiện.
Nhìn cánh tay của mình đã xuất hiện một mảng bầm tím.
Sự hận thù trong mắt gã ta càng đậm hơn, tức giận nói: “Sao lại chưa đi vào chứ, rõ ràng là các người vừa mới bước ra từ cửa hàng của tôi”.
Sau đó gã ta chỉ vào cửa hàng của mình.
Lúc này bọn họ thật sự đang đứng cách cửa hàng không xa.
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh hơn, bọn họ nhao nhao dừng lại xem ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Ông nói láo, rõ ràng là ông ngăn chúng tôi lại, đừng có mà ở đây ngậm máu phun người!”, Sở Vân Mộng chỉ vào mũi người đàn ông trung niên hét lớn.
Cô chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
Chủ động chắn đường bọn họ, giờ lại còn vu khống bọn họ ăn cắp đồ lót nữa chứ.
Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: “Nếu các người đã vô tội, tại sao không dám cùng tôi vào trong cửa hàng để kiểm tra”.
Ngay sau khi lời nói này được đưa ra, không ít người xung quanh đã tán thành.
“Đúng vậy, nếu hai người vô tội, phối hợp cùng anh ta kiểm tra một chút cho xong việc là được chứ gì?”
“Theo tôi thấy à, chắc là có tật giật mình”.
Lời nói của đám đông bắt đầu nghiêng về người đàn ông trung niên kia.
Người phía sau cũng lộ ra một nụ cười thành công.
Gã ta đã làm trong ngành này nhiều năm như vậy, sớm đã biết lợi dụng những ngôn từ đơn giản để điều khiển dư luận rồi.
Chỉ với một câu nói đơn giản, đã khiến hầu hết mọi người nghĩ rằng hai người kia không muốn bị kiểm tra, đó là biểu hiện của việc dám làm không dám chịu.
Khuôn mặt Sở Vân Mộng đỏ bừng vì tức giận.
“Dựa vào cái gì chứ, chúng tôi không làm gì thì sao phải phối hợp với ông ta để kiểm tra, nói như vậy thì tôi còn nghi ngờ các người ăn cắp đồ của tôi nữa kìa, các người cũng để tôi kiểm tra xem”, Sở Vân Mộng tức giận phản bác lại những người xung quanh.
Mọi người bị mắng thì trong lòng càng không vui.
“Tại sao cô gái này lại nói như vậy, theo tôi thấy đúng là có tật giật mình rồi”.
“Đúng vậy, nhìn thì cũng khá xinh gái, không ngờ lại là loại người như vậy”.
Lúc này không cần người đàn ông trung niên kia phải nói gì nữa, đám các cô dì xung quanh đã lên tiếng nói giúp.
Họ buộc tội Sở Vân Mộng.
Người đàn ông trung niên liên tục cười lạnh, hai người trẻ tuổi này cũng thật là dễ đối phó, căn bản không cần gã ta phải tự mình ra tay.
“Tôi không tranh cãi với các người nữa, tôi báo cảnh sát”, nói rồi cô lấy điện thoại di động ra.
Người đàn ông trung niên sửng sốt.
Gã ta bước lên phía trước nói: “Về cửa hàng giải thích rõ ràng với tôi trước đã”.
Lúc này sự chú ý của Lâm Triệt không phải dồn hết vào vấn đề này.
Bởi vì vừa rồi, anh vừa nhận được một ám thị khác, một con dao găm sắc bén đã đâm vào lưng anh.
Mặc dù không làm anh bị thương, nhưng nó cũng đã rạch một đường dài trên áo khoác của anh.
Anh đành cởi áo khoác ra, vắt lên cánh tay mình.
Nhưng đối phương là ai, Lâm Triệt lại không phát hiện ra, trong đầu anh nhanh chóng ghi nhớ khuôn mặt của những người xung quanh và những người ở khu vui chơi lại.
Nhưng anh vẫn không tìm thấy chỗ nào khả nghi.
Mà vừa nãy ngay phía sau anh, toàn là các ông bà già.
“Được, chúng ta vào tiệm nói chuyện trước”, Lâm Triệt nhẹ nhàng nói sau khi quét qua một lượt toàn bộ hiện trường.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Kể cả Sở Vân Mộng, lúc này vẫn đang tranh cãi cùng đám người, cũng không hiểu tại sao anh lại đồng ý.
Vào trong cửa hàng đồ lót.
Lâm Triệt đầu tiên tìm một chiếc ghế và ngồi xuống, giống như một khách hàng bình thường.
Người đàn ông trung niên nở một nụ cười xấu xa và nói: “Đến đây nào, ưu tiên phụ nữ, đi cùng tôi vào văn phòng kiểm tra một chút, không có vấn đề gì thì cô có thể rời khỏi đây".
Theo gã ta vào phòng riêng.
Lúc này, Lâm Triệt và Sở Vân Mộng cuối cùng cũng hiểu được người đàn ông trung niên rốt cuộc muốn làm gì.
Hóa ra lúc đầu muốn tìm hai người làm người mẫu chỉ là mượn cớ mà thôi.
Tất cả chỉ chờ đến bước này.
Sắc mặt Sở Vân Mộng tái nhợt, chỉ vào người đàn ông trung niên, tức giận đến độ thân thể run rẩy.
Lâm Triệt dịu dàng vỗ nhẹ vào tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Không sao, em ở bên ngoài chờ anh một chút, đừng chạy linh tinh!”
Nói xong, anh đứng dậy đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên nói: “Đi thôi, kiểm tra tôi trước”.
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh tởm.
Trong lòng thầm nguyền rủa.
Thằng quái nào muốn kiểm tra mày làm gì, ông đây có phải là biến thái đâu.
Nhìn thấy đối phương ăn mặc kiểu quần là áo lụa như vậy, không phải là một thằng biến thái chứ, gã ta thầm nghĩ.
Vừa định nói, không cần kiểm tra, gã ta liền bị Lâm Triệt kéo vào trong phòng.
Rầm!
Anh đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Trong không gian kín, văn phòng chỉ có một chiếc bàn làm việc.
“Mẹ mày, mày bị bệnh à!”, người đàn ông trung niên lớn tiếng chửi bới.
Lâm Triệt không hề để ý, sau khi kiểm tra xung quanh, anh lấy điện thoại ra gọi điện.
“Có người ra tay với tôi, phái một số người đến đây”.
Người đàn ông trung niên sửng sốt trong chốc lát, tưởng rằng anh đang tìm viện binh, liền quát: “Mẹ kiếp mày còn dám gọi người đến?”
Không có người ngoài, gã ta cũng không kiềm chế nữa, lớn tiếng quát tháo.
Tay vươn ra muốn giật lấy điện thoại của Lâm Triệt.
Cạch!
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, một vật thể màu đen được đặt trên bàn.
Sau khi nhìn chăm chú, trên trán gã ta xuất hiện những hạt mồ hôi lớn như những hạt đậu, lập tức ngậm miệng lại, yên tĩnh ngồi sang một bên, chỉ sợ làm gián đoạn cuộc gọi của Lâm Triệt.
“Ừ, bên kia thực lực không yếu!”, anh nói xong vài câu liền cúp điện thoại.
Sau đó, anh mới nhìn sang phía người đàn ông trung niên đang rất ngoan ngoãn này.
Anh cất súng đi rồi nhẹ giọng hỏi: “Cửa hàng này là của ông?”
Giọng nói không lớn nhưng có một loại áp lực vô hình đập vào tim người đàn ông trung niên kia.
Lau mồ hôi, gã ta nặn ra một nụ cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chàng trai, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, nhất định là camera giám sát có vấn đề”.
Đôi mắt gã ta lén lút liếc qua liếc lại.
“Ông thường xuyên làm loại chuyện này đúng không?”, Lâm Triệt cũng không vội vã rời đi.
Anh trực tiếp nhìn vào mắt người đàn ông trung niên, sẵng giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên rùng mình, giải thích: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì, nếu không có chuyện gì, hai người có thể đi rồi, cửa hàng nhỏ của tôi cần tiếp tục hoạt động”.
Lúc này, thân phận của hai người đã hoán đổi cho nhau.
Lâm Triệt bình tĩnh ngồi trên ghế, mà người đàn ông trung niên đang mong đợi hai người nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau.
Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, Trương Thông trực tiếp đi vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!