Ba giờ sáng.
Lâm Triệt cõng Sở Vân Mộng, dẫn theo Đình Đình và Cẩu Tử đi vào khu dân cư.
Sau lưng truyền đến cảm giác mềm mại, khiến mặt Lâm Triệt hơi ửng đỏ, anh im lặng không lên tiếng, cõng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Trong đầu không khỏi hiện lên lần trước khi sửa ống nước, cô đã bị nước xối ướt nhẹp, để lộ vóc người chuẩn đẹp.
Còn Đình Đình thì nắm tay Lâm Triệt, há to miệng kinh ngạc nhìn cảnh vật bên trong khu dân cư, nào là hòn non bộ, nào là vườn hoa.
Đây là lần đầu cô bé thấy khu biệt thự xa hoa như vậy.
Đến mức ngây ngẩn cả người, bất giác buông tay Lâm Triệt ra chạy thẳng đến một bên khác.
"Đình Đình, ngược đường rồi." Lâm Triệt nhìn cô bé đi như đang mộng du kia, lên tiếng nhắc nhở.
Vu Đình Đình bỗng hoàn hồn lại, kéo Cẩu Tử về bên người Lâm Triệt.
Ba người một chó, trước tiên đi đến chỗ ở của Sở Vân Mộng.
Nhưng Sở Vân Mộng lại làm vẻ vô cùng ngượng nghịu rồi nói: "Anh Chu, nhà kia tôi bán mất rồi, anh có thể cho tôi ở nhờ một đêm được không."
Giọng nói của Sở Vân Mộng vô cùng mềm mại và dịu nhẹ, sau khi nói xong còn gập mình cúi đầu một cái.
Lâm Triệt sững sờ, mới hai ngày đã bán rồi?
Nhanh thế.
"À, vậy cũng vừa khéo, cô tắm rửa cho Đình Đình giúp tôi với, đàn ông đàn ang như tôi làm vậy không tiện lắm." Lâm Triệt mỉm cười nói.
Thế là làm dịu sự lúng túng của Sở Vân Mộng, nhân tiện giải quyết được vấn đề tắm rửa cho Đình Đình luôn.
Trở về biệt thự của mình, bước vào cửa.
Đèn đóm sáng trưng, nguy nga lộng lẫy.
Lúc Trương Hợp sắp xếp nơi đây, vì muốn nghênh đón Lâm Triệt nên đã bỏ ra rất nhiều công sức.
"Oa, hoàng cung!"
Đình Đình reo vang.
Cô bé chưa từng thấy hoàng cung, nhưng chắc hẳn hoàng cung thật sự cũng không khác nơi này là bao.
Đình Đình dẫn Cẩu Tử chạy khắp lầu trên lầu dưới, định nghía qua thử tất cả các phòng ở đây, vậy mới chịu nghỉ.
Còn Lâm Triệt thì đặt Sở Vân Mộng ngồi xuống sofa.
Lấy hòm thuốc gia dụng ra xử lý vết thương ở mắt cá chân cho cô.
Nhấc chiếc đùi thun dài xinh đẹp vắt lên một bên thành ghế, để lộ mũi chân trắng như tuyết.
Chân của Sở Vân Mộng vô cùng xinh đẹp, tuy bấy giờ dính đầy bùn đất, nhưng vẫn có thể thấy được làn da mịn màng trắng như tuyết vốn có ẩn đằng sau, năm ngón chân được sơn màu, tựa một mầm sen nhỏ nhắn đáng yêu.
Giày cao gót đã bị rơi mất từ lâu, thế cũng bớt đi được một bước phiền toài.
Sau khi xử lý một chốc, Lâm Triệt lập tức bôi thuốc lên chỗ bị thương rồi băng bó lại cho cô.
Giữa bầu trời, mặt trời đã có dấu hiệu mọc lên.
Sở Vân Mộng đang giúp Đình Đình tắm rửa, tuy cô bị thương không thể cùng vào trong, nhưng vẫn có thể dạy cho Đình Đình cách sử dụng các thiết bị kỳ lạ tân tiến ở trong thành phố.
Chốc lát sau, trong phòng tắm đã vang vọng tiếng cười của cả hai.
Xem ra hai người này thân nhau nhanh ghê.
Lúc đi ra, Đình Đình mặc đồ của Lâm Triệt, mà Cẩu Tử cũng ướt nhẹp toàn thân, nó đang không ngừng lắc lắc bộ lông của mình.
"Cô Sở của cháu đâu?" Lâm Triệt tò mò hỏi.
Đình Đình đưa tay sang bên cạnh, kéo Sở Vân Mộng cũng đang mặc áo sơ mi của Lâm Triệt ra ngoài.
Mặc một chiếc áo sơ mi kiểu nam, chiếc đùi thon dài xinh đẹp lộ ra ngoài, hình thành một nét đẹp rất riêng khiến người ta mê mẩn.
Sở Vân Mộng cúi đầu, khẽ nói: "Quần áo của tôi bị rách rồi nên tìm đại trong tủ một cái áo khác."
"Tôi, tôi sẽ trả lại cho anh."
Sắc mặt ửng đỏ, xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
"Không cần đâu, mau ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi sớm đi, trời sáng nhanh lắm." Lâm Triệt nói.
Trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ bữa khuya cho ba người, tất nhiên cũng có phần của Cún nữa.
Ăn xong bữa khuya, Lâm Triệt về phòng mình, Sở Vân Mộng và Đình Đình cùng lần lượt chọn một căn phòng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau.
Chuông cửa vang lên.
Lâm Triệt mơ màng mở cửa ra, phát hiện là mẹ Chu, bà đang cầm theo một ít đồ ăn đứng ở cửa.
"Mẹ, sao sớm vậy ạ." Lâm Triệt nói.
Mẹ Chu rất tự nhiên đẩy Lâm Triệt ra rồi vào nhà, sau đó mặc tạp dề đi vào trong bếp.
"Sớm gì nữa chứ, mấy giờ rồi biết không, không ăn cả bữa sáng, thân thể yếu rồi thì sao bồi bổ lại được." Bà vừa càm ràm vừa bắt đầu ra tay làm bữa sáng cho Lâm Triệt.
Khi trước, Lâm Triệt dậy sớm đều sẽ đến chỗ mẹ Chu ăn sáng, cốt yếu để ở với bà mà thôi.
Tối hôm qua và sáng nay anh không đến.
Thế là mẹ Chu phải tự mình đến cửa làm cơm cho anh.
Lâm Triệt cũng không cản, trở về phòng mình dọn dẹp đồ đạc.
Còn trong phòng bếp thì bắt đầu vang lên tiếng thái rau sột soạt.
Không lâu lắm, một bữa sáng phong phú đã được dọn lên.
Hai món ăn, một canh, mùi thơm tỏa khắp nơi.
Đình Đình đã lâu không được ăn một bữa đàng hoàng đã thèm nhỏ dãi từ lâu, hai mắt cô bé mở to nhìn chằm chằm vào cơm nước trên bàn, nước miếng suýt nữa đã rơi xuống, cô bé đang không ngừng nuốt ngược vào.
"Đủ đồ ăn đấy, ăn đi." Mẹ Chu lên tiếng, ba người mới bắt đầu rục rịch.
Mẹ Chu ngồi một bên đang ra vẻ tò mò nhìn Sở Vân Mộng và Vu Đình Đình đang ngồi đối diện con mình.
Trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ.
Con trai của mình tự dưng tỉnh ngộ từ khi nào vậy, biết bắt được cô gái Sở Vân Mộng này, hơn nữa còn ở chung với nhau rồi.
Cũng không đúng, đứa bé này là ai?
Không thể có con nhanh như thế được.
Từng câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu mẹ Chu.
"Vân Mộng này, cháu ở đây quen chưa?" Mẹ Chu thấy mọi người ăn xong rồi thì vội lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Sở Vân Mộng lập tức đỏ ửng, nhìn cứ như quả táo.
Cô lén nhìn Lâm Triệt rồi thấp giọng nói: "Bác Chu à, hôm qua cháu vừa mới đến đây."
Lâm Triệt cũng bắt đầu giải thích.
"Hôm qua con về hơi trễ, vừa khéo gặp cô Sở đang gặp nguy hiểm nên đã ra tay cứu giúp."
"Ồ." Mẹ Chu đáp một tiếng, nhưng có vẻ không quan tâm lắm.
Sau đó bà lại hỏi Sở Vân Mộng: "Vân Mộng này, bác thấy nhà cháu đã đổi người rồi thì phải? Đang yên lành sao lại không ở nữa?"
Chỗ của Sở Vân Mộng vừa khéo đối diện với biệt thự của mẹ Chu, đứng trong vườn nhà mình là có thể thấy được nhà của đối phương ở đối diện. Hai ngày nay bà cũng phát hiện ra nhà của Sở Vân Mộng đã đổi chủ rồi.
"À, có chút chuyện nên cháu bán rồi ạ." Sở Vân Mộng cúi đầu nói.
"Vậy bây giờ có chỗ ở mới chưa? Cháu định mua nhà lại hay sao?"
Người già rồi nên thích buôn chuyện lắm.
"Vẫn chưa ạ, cháu định tìm đâu đó thuê trước đã ạ."
Mắt mẹ Chu sáng lên, nhìn đứa con chỉ biết cắm đầu ăn cơm của mình một lát rồi nói: "Vân Mộng, cháu thấy như vậy có được không? Nhà này có rất nhiều phòng trống, cháu cứ ở đây trước, xem như là cho thuê, tiền không cần trả vội đâu."
Nghe đến đó, Lâm Triệt và Sở Vân Mộng đều sững người ra, nhanh chóng liếc nhau một cái rồi lại tránh đi.
Sở Vân Mộng cũng biết suy nghĩ của bà Chu, cô xấu hổ nhưng đồng thời cũng có chút vui vẻ.
Có thể được bà Chu nhìn trúng, lòng tự ái của cô cũng được thỏa mãn đôi chút.