Chương 158: Đánh thành con lợn
Câu nói của Tào Chi thoát ra từ hàm răng nghiến chặt.
Trong lòng cô có thứ hận thù không thể nào xóa nhòa được.
Bệnh tình của bố cô rất giống với tình trạng của Chu Văn Hằng, hung thủ phía sau là ai thì không cần nói cũng biết.
Nhà họ Tào lợi dụng điểm yếu là tiền thuốc men chữa trị của bố cô để ép gả cô cho Tưởng Hồng Thiệu - lão già lớn tuổi hơn cả bố cô.
Hôn lễ không thành công, họ đuổi cô và bố ra khỏi nhà họ Tào.
Loại gia tộc như thế làm sao có thể giúp cô cảm nhận được tình thân.
Chỉ có lửa giận vô biên.
“Thế thì đúng là cần nỗ lực một chút!”, Lâm Triệt nghe xong trả lời như vậy.
Anh không nói rằng sẽ giúp cô ấy đối phó với nhà họ Tào. Nếu Tào Chi muốn vậy, cô ấy sẽ không lặng lẽ đi làm ở chỗ này.
Đến cả khi phải bán máu, Tào Chi cũng không liên lạc với Lâm Triệt.
Chỉ dựa vào những điều này là nhìn ra được suy nghĩ của cô gái này.
Tào Chi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn màn mưa bụi liên miên bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ăn chút món ngon trên bàn.
Trông qua có vẻ thoải mái, nhưng không biết cô đang nghĩ gì.
Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn rơi tí tách.
Thông qua cửa kính trong suốt, họ phát hiện ra một nhóm người đang cầm ô và đi về phía này.
“Mấy người này đúng là không chịu buông tha nhỉ!”, Lâm Triệt nói vậy khiến Tào Chi rất nghi hoặc.
Cửa lớn mở ra, khi gương mặt bị chiếc ô che khuất của Cổ Gia xuất hiện, gương mặt Tào Chi bỗng chốc biến sắc, đồng thời cũng hiểu được ý tứ của Lâm Triệt.
Gã dẫn theo nhóm bảo vệ trong công ty, đuổi theo tới tận chỗ này.
“Tào Chi, theo tôi về!”, Cổ Gia bước lên phía trước, cất giọng ra lệnh.
Âm lượng đủ để thu hút sự chú ý của đám đông trong nhà hàng.
Ai cũng đưa mắt nhìn về phía này, tò mò quan sát câu chuyện tiếp theo của hai người đàn ông và một phụ nữ.
Thông thường, tình tiết này sẽ đi kèm với niềm vui bất ngờ.
“Giám đốc Cổ, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, anh sẽ không đòi quản lý cả thời gian riêng tư của tôi đấy chứ?”, Tào Chi cũng thấy khá tức giận, rõ ràng Lâm Triệt đã tha cho mấy người này rồi.
Thế mà gã còn đuổi theo tới tận đây để tiếp tục làm ầm lên, đúng là cực kỳ vô lý.
“Tào Chi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô! Cô đừng để bị tên trai bao này lừa gạt. Có khó khăn gì cứ nói với tôi, chúng ta là đồng nghiệp, tôi có thể giúp đỡ cô!”
Cổ Gia chỉ hận rèn sắt không thành thép, cứ như đang thuyết giáo một đứa trẻ con không biết cầu tiến.
Gã biết được chỗ khó khăn của Tào Chi, cũng từng âm thầm điều tra về hoàn cảnh của cô. Sở dĩ trước đó không thể hiện rõ ràng là vì định chờ khi ông bố “nặng nợ” của Tào Chi chết đi, không cần tốn nhiều tiền của cho thuốc men và viện phí nữa rồi mới theo đuổi cô.
Tránh việc phải tốn một đống tiền.
Lần này, gã không quan tâm nhiều thứ như vậy nữa, sắp để thằng trai bao này nẫng tay trên rồi, làm sao gã có thể không cuống cho được?
Nhưng sắc mặt Tào Chi cực kỳ khó coi.
Trong lòng mọi người, cô là hạng người như vậy à? Ở công ty bị người ta vu khống là hẹn hò riêng với nhân tình, đến chỗ này còn bị đuổi theo tận nơi mà chỉ trích cô.
Nhìn những khách hàng khác đang chụm đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Cơn giận trong lòng cô bỗng chốc dâng lên, Tào Chi đứng bật dậy, nhìn thẳng vào Cổ Gia, gằn giọng nói: “Nếu anh còn nói năng linh tinh nữa thì đừng trách tôi không khách sáo. Vả lại, tôi với anh chỉ là đồng nghiệp bình thường, đừng quá đề cao bản thân”.
Cổ Gia sững sờ tại chỗ, không ngờ Tào Chi ngày thường hiền lành, ôn hòa lại nói với gã những lời như thế.
Các bảo vệ phía sau cũng tỏ ra mờ mịt.
Xem ra quan hệ của hai người này không hề thân mật như những gì Cổ Gia nói.
“Cô, cô, cô… cô dám nói như thế hả!”, sắc mặt Cổ Gia cũng khó coi, gã lắp bắp nói.
Sau đó dường như nghĩ được điều gì, gã chỉ vào Lâm Triệt: “Quả nhiên, cô mới theo chân thằng nhãi này ra ngoài được một lúc mà đã biết mắng người rồi, cô đã bị nó lừa rồi!”
“Không được, cô phải đi theo tôi!”
Gã tỏ vẻ dốc lòng dạy bảo, rồi định lôi Tào Chi đi.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng u lúc này không thể nhìn nổi nữa, kẻ này tới nhà hàng của họ đuổi khách hàng đi hết khiến họ không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Thưa anh, mong anh đừng quấy rầy khách hàng của chúng tôi dùng bữa, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy ạ, ở chỗ này được trang bị camera”,’ nói rồi người đó chỉ vào bốn góc trong phòng.
Có thể nhìn thấy camera đang nhấp nháy chấm đỏ.
Cổ Gia đành phải buông tay, nhưng vẫn không thể nào hạ bớt lửa giận, gã nhìn ngó xung quanh, ánh mắt lại rơi xuống người Lâm Triệt.
“Mày!”, gã chỉ vào Lâm Triệt.
Lâm Triệt chẳng buồn ngẩng đầu lên, hiển nhiên không hề để tâm.
Sắc mặt Cổ Gia càng thêm nặng nề, đến lúc này rồi mà tên kia vẫn dám ngó lơ mình.
“Tao nói mày đấy, lập tức nói rõ với Tào Chi mục đích của mày, sau đó thề rằng không bao giờ quấy rối cô ấy nữa, rồi có thể cút đi!”
Nhưng, mặc cho gã nổi cơn lôi đình tới cỡ nào.
Lâm Triệt vẫn không hề ngó ngàng.
“Tiên sư mày điếc à!”, Cổ Gia giận dữ mắng ầm lên.
Bảo vệ phía sau cũng bước lên trước và nói: “Giám đốc Cổ, nói nhiều với nó như thế làm gì, cứ đánh một trận, đánh gãy luôn “hàng họ” của nó, cho nó chừa cái ý định ấy đi”.
“Đúng rồi, đến lúc đó anh có cho tiền, nó cũng không dám quấy rối trưởng phòng Tào nữa đâu!”, đám đông cứ mày một câu tao một câu, bắt đầu thảo luận xem nên xử lý Lâm Triệt thế nào.
Tào Chi thấy bọn họ định động thủ nên lặng lẽ liếc Lâm Triệt một cái, thấy anh không có động tĩnh gì, bèn lùi về sau mấy bước đợi màn kịch hay sắp xảy ra.
Lâm Triệt có thực lực thế nào, cô từng chứng kiến rồi chứ.
Chỉ với hai người mà xông thẳng vào nhà họ Tưởng, đánh cho đám đông quỳ xuống xin tha.
Cổ Gia và đám bảo vệ này chọc tới Lâm Triệt chỉ tự rước khổ vào thân thôi.
“Nếu đã thế thì cho nó vài đường quyền, cho nó biết thế nào là bài học xương máu”, Cổ Gia cất tiếng ra lệnh, tất cả những kẻ khác xoa xoa tay ào ào xông lên.
Chúng bao vây Lâm Triệt.
Cổ Gia cũng tự mình ra tay, vung tay tát lên mặt Lâm Triệt.
Nhưng giữa chừng, bị bàn tay của Trương Thông nắm chặt cổ tay.
Đồng tử của Cổ Gia co rụt lại, gương mặt bắt đầu xuất hiện biểu cảm đau khổ.
“Mẹ, mẹ kiếp mày buông tay ra!”, gã gào ầm lên.
Mà bảo vệ sau lưng thấy giám đốc bị đánh càng nhào lên phía trước.
Cạch!
Đột nhiên, một bàn tay Trương Thông rút từ trong lòng ra một khẩu súng ngắn đen ngòm, đập xuống bàn.
Đám người xông tới bỗng dừng bước, đến cả Cổ Gia đang chửi bới cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trên trán bắt đầu rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Chúng… chúng mày rốt cuộc là ai? Chớ có mà làm bậy!”, sắc mặt Cổ Gia trắng bệch, gã cất giọng cảnh cáo.
“Giám đốc Cổ kéo bầy kéo lũ tới tìm họ Lâm này, sao lại bảo chúng tôi làm bậy được!”
Dùng bữa xong, anh cầm khăn ướt mà nhà hàng đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng lau hai tay.
Sau đó gấp gọn, đặt về chỗ cũ.
Bao nhiêu người bao vây trước mặt, nhưng trong mắt anh, bọn họ không tạo ra được ảnh hưởng gì.
“Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta tạm biệt tại đây, đi thôi.” Nói xong, hắn định dẫn theo bảo vệ của công ty rời khỏi nhà hàng.
Nhưng Trương Thông vẫn siết chặt cổ tay gã không chịu buông, cho dù gã giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
“Giám đốc Cổ, mở miệng ra là thằng trai bao, ngậm miệng vào là thằng lừa đảo, đừng tưởng chuyện này nói xong là xong”, giọng nói của Lâm Triệt đột nhiên lạnh đi vài phần.
Anh cũng không còn vẻ bình tĩnh và hiền hòa như trước nữa, gương mặt lạnh lẽo khiến người ta phát run.
“Mày… mày muốn thế nào! Tao là…”
“Vả miệng!”
Chát!
Không đợi Cổ Gia nói xong, Trương Thông vung tay tát gã một cái.
Sức mạnh khủng khiếp khiến cơ thể gã đột ngột ngã về một bên.
Trương Thông lại túm lấy gã thêm lần nữa.
“Tiếp tục!”