Chương 146: Không phục thì ra so tài
Giọng điệu của Sở Thành rất bình thường, dường như đang dặn dò một chuyện bình thường.
Hoàn toàn không coi Lâm Triệt ra gì.
Nếu không vì Sở Chấn Hải khá hài lòng với Lâm Triệt thì chắc Sở Thành đã bảo người làm quăng anh ra đường rồi.
“Dựa vào cái gì chứ?”, Sở Vân Mộng lập tức đứng bật dậy, tức giận chất vấn.
Bạn trai của Sở Di đến thì bắt bạn trai của cô nhường ghế, như thế không phải bắt nạt người khác ư!
Lâm Triệt chỉ mỉm cười, anh định đứng dậy.
Vương Lâm nhìn thấy thế thì khóe miệng nở nụ cười, bà ta cứ thích chèn ép Sở Vân Mộng mọi lúc mọi nơi đấy, không cần biết là trên phương diện nào.
Cho dù bạn trai của con gái cưng nhà bà ta đến muộn thì vẫn ngồi, còn Lâm Triệt phải đứng tồng ngồng bên cạnh.
Rắc!
Ngay khi Lâm Triệt đứng dậy, chiếc ghế bằng gỗ kia đột nhiên nứt đôi, kẽ nứt nhanh chóng lan ra, trong ánh mắt của đám đông, nó kéo dài trên mặt ghế, rồi “đùng!” một tiếng gãy làm hai nửa.
“Chuyện này… chuyện gì xảy ra thế?”, tất cả mọi người không hiểu đầu cua tai nheo, chiếc ghế này họ vẫn ngồi bao nhiêu năm nay rồi, sao đột nhiên lại nứt chứ.
Ai cũng căng thẳng kiểm tra chiếc ghế dưới mông mình, tránh cho nó cũng nứt ra rồi mình lại ngã chổng vó.
Sở Vân Mộng nhìn thấy kết quả này mà muốn cười nhưng cố nén được, cô nói: “Thì đấy, nhường ghế cho mấy người nha, ngồi đi!”
“Vừa lúc gãy làm hai, mỗi người một cái nhé!”
Đám đông:…
Sau khi Lâm Triệt đứng dậy, anh đứng bên cạnh Sở Vân Mộng, nhìn hai kẻ vừa mới vào.
Sở Di cũng tầm tuổi họ, vẻ ngoài thì giống Vương Lâm nhiều hơn. Mái tóc dài của cô ta được uốn thành lọn sóng, đôi mắt đảo liên tục giữa Sở Vân Mộng và Lâm Triệt.
Còn Đường Thủ cao lớn oai phong, bước đi cũng khá có oai đấy.
Sau khi quan sát, ánh mắt Lâm Triệt tập trung vào Sở Di một lúc, muốn chính mắt nhìn xem rốt cuộc đây là một người phụ nữ thế nào.
Anh còn nhớ, kẻ đứng sau Tề Niên là “một cô gái họ Sở.”
“Đi thôi, ngồi qua một bên khác đi!”, Sở Thành nói.
Lúc này đám đông ngồi cũng không yên, chỉ sợ chiếc ghế dưới mông đột nhiên nứt ra, bị thương cũng không phải chuyện đùa đâu.
Lâm Triệt, Sở Vân Mộng và Sở Di, Đường Thủ.
Với tư cách là con cháu, họ ngồi ở một bên, không ngồi chung với Sở Thành.
Khi ngồi vào vị trí lần nữa, Đường Thủ cố tình ghé lại gần Lâm Triệt.
“Nên xưng hô thế nào nhỉ?”, Đường Thủ hỏi Lâm Triệt.
“Lâm Triệt!”
“Ồ? Hình như tôi đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi?”, Đường Thủ ngẫm nghĩ, lôi ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, sau đó khách sáo đưa cho Lâm Triệt một điếu.
Chưa đợi Lâm Triệt có động tác gì, bàn tay hắn đã rụt về, cố tỏ vẻ bừng tỉnh: “Ôi chao tôi quên mất, loại thuốc lá nhập khẩu này nồng lắm, chắc chắn cậu hút không quen đâu, hay là thôi đi vậy!”
Ý của hắn là đang châm chọc Lâm Triệt chưa hiểu sự đời, chưa từng được hút thuốc, càng không có tư cách hút loại thuốc xịn này.
Lâm Triệt vốn không hút thuốc, chỉ chưa kịp trả lời thôi.
Nghe thấy hắn nói như thế, anh cũng chỉ liếc một cái rồi không để tâm nữa.
Sở Di ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này lặng lẽ tặng cho Đường Thủ một ánh mắt tán thưởng.
Đường Thủ đã được tán thưởng thì làm sao chịu buông tha cho Lâm Triệt, thấy anh nhìn qua, hắn truy hỏi: “Người anh em họ Lâm làm việc ở đâu thế?”
“Vừa xuất ngũ.”
“Ồ? Vậy xuất ngũ ở khu vực nào vậy? Tôi cũng quen biết ít nhiều, xem xem có thể giúp cậu được đến đâu, nếu không được nữa thì tôi giới thiệu công việc cho cậu”, Đường Thủ ra cái vẻ đĩnh đạc, hiển nhiên việc có nhiều mối quan hệ khiến hắn cảm thấy mình rất thượng đẳng.
“Biên giới phía Bắc, Bắc Thương Long Kỳ!”
Vài chữ điềm nhiên nhưng chữ nào cũng được thốt ra rất vững vàng.
Dường như anh đang trần thuật một sự việc vô cùng quan trọng, giọng điệu và cách nhả chữ hết sức nặng nề.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, biên giới phía Bắc thì họ từng nghe rồi, nhưng Bắc Thương Long Kỳ nghĩa là gì? Chức danh à? Hay là đội ngũ?
Mà Đường Thủ dường như biết được chút ít, nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt hắn đỏ nhừ lên.
Hắn khẽ lầm bầm: “Bắc Thương Long Kỳ, có chết chứ không có về!”
“Có chết chứ không có về!”, Lâm Triệt lặp lại lời hắn một lần.
Nhưng trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh những chiến hữu đã chết trận. Long Kỳ xuất trận là tiến đánh trăm dặm, xông thẳng vào lòng địch, chỉ có chết chứ không thấy về.
Bao nhiêu tráng sĩ trẻ tuổi không vượt qua được.
Ở lứa tuổi đẹp nhất, họ để lại máu xương trên mảnh đất ấy.
“Khụ khụ!”
Đường Thủ ho khẽ một tiếng để bản thân bình tĩnh hơn, chiến tranh đã kết thúc từ lâu rồi, mà Bắc Thương Long Kỳ cũng đã trở thành quá khứ, bất luận thân phận mà đối phương nói ra là thật hay giả cũng không quan trọng nữa.
“Lâm Triệt à, cậu…”, Đường Thủ định nói lảng sang chuyện khác.
Nhưng khi hai chữ Lâm Triệt vừa thoát ra khỏi miệng, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đầu óc trống rỗng, bên tai ù đi.
Mấy hôm trước, hắn nghe ngóng được từ chỗ bố hắn, hình như có Uy Vũ Hầu mới tấn phong, tên là Lâm Triệt.
Chẳng lẽ, không phải chứ.
Hắn đưa mắt đánh giá chàng trai trước mặt thêm lần nữa, gương mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
“Sao thế? Trông sắc mặt anh có vẻ không ổn lắm.” Lâm Triệt mỉm cười, giả bộ không rõ những gì vừa mới xảy ra, khẽ khàng hỏi một câu.
Đường Thủ dè dặt hỏi: “À ờ, có phải cậu trùng tên với một nhân vật lớn ở vùng biên giới phía Bắc không?”
Hắn dè dặt vì cẩn tắc vô ưu, tuy lý trí nói với hắn là không thể có khả năng này được, nhưng tốt nhất cứ xác định cho rõ.
Nhìn Đường Thủ vừa nãy còn huênh hoang mà bây giờ đã giữ kẽ, Lâm Triệt cảm thấy rất tức cười.
Anh điềm nhiên đáp: “Ừ!”
“Phù!”, thở phào một tiếng, Đường Thủ vỗ vỗ lồng ngực như vừa sợ bóng sợ gió một phen: “Tôi đã bảo rồi mà, làm sao cậu là nhân vật lớn đó được chứ!”
Hắn quay về dáng vẻ tự phụ, kiêu ngạo và coi thường Lâm Triệt.
Ngược lại, Sở Di ở bên cạnh nổi hứng tò mò, lắc lắc cánh tay của Đường Thủ và làm nũng với hắn: “Anh à, nhân vật lớn mà anh nói là ai thế?”
Õng ẹo như sắp chảy nước.
Khiến Lâm Triệt và Sở Vân Mộng ở bên cạnh không khỏi rùng mình, cảm giác da gà da vịt trên người nổi hết lên.
Nhưng Đường Thủ có vẻ cực kỳ thích thú, gương mặt hắn lộ rõ vẻ hưởng thụ.
Hắn giải thích: “Lâm Triệt, cái tên này không tầm thường đâu, là một nhân vật hô mưa gọi gió ngang tầm truyền kỳ ở biên giới phía Bắc đó”.
Không chỉ riêng Sở Di tò mò.
Đến cả Sở Vân Mộng cũng thấy tò mò, cô lặng lẽ nhích về bên đó, vểnh tai nghe ngóng.
“Ở biên giới phía Bắc, Lâm Triệt này được coi như là một vị thần, tuy còn trẻ nhưng đã nắm quyền tổng chỉ huy ba quân ở biên giới phía Bắc, chỉ trong vài năm đã bình định được chiến tranh biên giới, được xưng tụng là Nhất Đại Quân Thần!”
“Đương nhiên, không thể nào là người này được, người ta là nhân vật thần thánh, sao có thể trông như thế này được!”
Sở Di liếc mắt nhìn Lâm Triệt, cảm thấy bạn trai mình nói rất đúng.
Nhân vật như thế làm sao có thể xuất hiện ở nhà cô được.
Chỉ có Sở Vân Mộng rơi vào trầm tư, đôi mắt của cô đảo quanh liên tục, thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Triệt.
Dường như trước mặt cô là một Lâm Triệt mới, nên cô phải quan sát thật kỹ từ đầu đến chân.
Còn Sở Di, phát hiện bất kể họ châm chọc thế nào, đối phương vẫn điềm nhiên như cũ, cô ta nhíu mày, mặt mũi sa sầm, cất tiếng hỏi như hỏi tội: “Sao hả? Đùa vài câu với mấy người cũng không bằng lòng à?”
“Anh nhà tôi chịu ngồi chung với cậu đã là nể mặt cậu lắm rồi, đừng tưởng mình rất gì và này nọ lắm”.
Sở Vân Mộng nghe vậy cũng bắt đầu không bằng lòng, cô phản kích: “Cần các người phải nể mặt đấy à? Đàn ông đàn ông, vừa tới đã quái quái gở gở, khua chân múa tay, cũng không biết ai đang tự thấy mình rất gì và này nọ!”
Câu nói này khiến Sở Di nghẹn cứng họng, cô ta chỉ vào Sở Vân Mộng định nổi cơn tam bành.
Sở Vân Mộng cũng không hề sợ hãi: “Sao nào? Còn định động tay động chân à? Tới đây, chúng ta khua tay múa chân, để bạn trai tôi và bạn trai cô khua tay múa chân xem ai sợ ai”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!