Chương 144: Phần quà mọn
Vương Lâm đã khẳng định chắc chắn rằng thằng nhóc này không có bối cảnh gì.
Chỉ với một tí xíu thành tựu mà Sở Vân Mộng phấn đấu được thì làm sao có thể tiếp xúc với cậu ấm nhà giàu với chỗ dựa chống lưng vững chắc chứ.
Người này cũng chỉ có vẻ ngoài tốt mã mà thôi.
Chưa biết chừng đây còn là diễn viên được cô vung tiền mời tới ấy chứ!
Bà ta càng nhìn càng thấy giống, cũng chưa biết chừng nhỉ.
Bây giờ, mặt mũi Sở Vân Mộng đỏ ửng lên, lần đầu tiên Lâm Triệt đến đây mà đã bị Vương Lâm châm chọc, cô đã muốn phản bác ngay lúc ấy rồi.
Thế nhưng cô lại bị Lâm Triệt nắm chặt tay, nhẹ nhàng bóp một cái, ra hiệu cho cô không cần quá bận tâm.
Bản thân anh cũng chẳng để ý gì tới Vương Lâm.
Lâm Triệt nhìn về phía Sở Chấn Hải vẫn đang ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng mở lời: “Vân Mộng thường xuyên nhắc tới ông, lần này đến đây cháu cũng chuẩn bị chút quà mọn, bày tỏ tấm lòng của người cháu!”
Cách gọi ông cực kỳ trơn tru, tuy dùng ngôi xưng của con cháu, nhưng ngôn từ thẳng thắn, khí thế không hề phai nhạt.
Giống như thể địa vị của đôi bên tương đồng với nhau.
Tất cả người nhà họ Sở lục tục nhìn sang, dù chưa nói gì cũng nhìn về phía này.
Họ khẽ gật đầu vì thái độ thỏa đáng đúng mực của anh dù mới ở tuổi này, cũng tò mò không biết người bạn trai mà Sở Vân Mộng dắt về rốt cuộc sẽ tặng ông cụ món quà gì.
Bởi vì Tân Thiên đến đây xem mặt, cũng đang ở bên cạnh nhìn.
“Ừm, có lòng là tốt rồi.” Sở Chấn Hải đáp.
Ông cụ cũng đang mở đường rẽ lối cho Lâm Triệt, có lòng là tốt rồi, quà cáp thế nào cũng không sao.
Nhà họ Sở là gia tộc lớn, Sở Chấn Hải là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp, có thứ gì mà ông cụ chưa từng thấy, chưa từng hưởng.
Nếu thứ ấy thực sự tồn tại, cũng không thể do một hậu bối như anh mang tặng được.
“Nghe nói ông thích thưởng trà và tranh chữ, cháu có chuẩn bị một ít!”
Anh mở chiếc túi bình thường trong tay, một lọ gốm màu đất được lấy ra, chiếc lọ bình thường vẫn được niêm phong bằng giấy vàng.
Khi đám đông nhìn thấy cách đóng gói bình thường như vậy, ai nấy đều tỏ ra thất vọng.
Đồng thời cũng có người lộ rõ vẻ khinh thường.
Nghĩ lại họ thấy cũng phải thôi, hai người này thì tặng được cái gì tốt đẹp chứ, thế mà mình còn thấy mong chờ.
Nhưng Sở Chấn Hải nhíu mày, cách bảo quản lá trà này rất hiếm thấy trên thị trường, chỉ có một số người thích sưu tập trà mới dùng cách này để bảo quản.
Ông cụ nhận lấy lọ gốm, vén một góc ở mép lên, hít nhẹ hương thơm đặc biệt của lá trà, mùi thơm này như chảy đến khắp tứ chi.
Thơm mát, sảng khoái, toàn thân thư thái.
Kỳ diệu, không thể miêu tả bằng lời.
Thứ trà này không phải hàng tầm thường.
Ông cụ dán mép giấy về chỗ cũ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Triệt cũng lộ ra nét cười ưng ý.
“Cậu có lòng rồi, trà tốt như vậy, đúng là lần đầu tôi được thấy đấy”, Sở Chấn Hải cất tiếng khen ngợi, sau đó tiếp tục hỏi: “Trà này có tên là gì vậy?”
“À ờ…”, Lâm Triệt đột nhiên lúng túng.
Anh cũng uống trà và thưởng trà, nhưng không nghiên cứu về trà.
Ngoài vài cái tên thường thấy trên thị trường ra, những loại khác thì anh thực sự không nghiên cứu về chúng.
Lọ gốm này có từ khi anh được phong Hầu, Đào Hậu hiếm lắm mới có một lần hào phóng, tặng anh một lọ.
Anh cũng biết chắc chắn nó là trà ngon hiếm gặp, lần này đành “mượn hoa kính Phật”, cố nén cảm giác xót của mà tặng cho ông nội của Sở Vân Mộng.
“Trà này được lấy từ chỗ của một người lớp trên khác của, chỉ có một lọ thôi, khi ấy cháu cũng quên mất không khỏi tên của nó”, Lâm Triệt mỉm cười đáp lời.
Sở Chấn Hải khẽ gật đầu.
Nghĩ cũng phải, loại trà ngon như thế này, đương nhiên sản lượng không nhiều, có được nó quả thực không dễ dàng, nếu đòi hỏi thêm đúng là ông già này quá tham lam!
“Ừm, ông lão này hơi tham lam rồi!”, Sở Chấn Hải điềm nhiên đáp.
Lâm Triệt mỉm cười không nói gì, tiếp tục lấy ra món quà thứ hai.
So với lọ gốm bình thường ban nãy thì món quà thứ hai hoa lệ hơn hẳn. Nó được đựng trong hộp quà dài màu đỏ, thắt dây buộc màu vàng kim, trông qua trang trọng hơn nhiều.
“Tình cờ bắt gặp bức họa này trong một phiên đấu giá nên cháu đã mua nó, coi như quà gặp mặt cho ông!”
Khi cầm bức họa trên tay, cảm thấy nó khá nặng.
Bức họa bên trong hộp gốm đã hơi ngả vàng, nhuốm màu thời gian.
Ông cụ mở nó ra từ một bên, nhưng mới mở được khoảng nửa cánh tay đã đột nhiên muốn xem tiếp.
Vẽ đẹp quá!
Mới quan sát lần đầu đã nhìn ra được vẻ phi thường trong đó.
Ông cụ lập tức gập lại, đặt vào trong hộp gấm.
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Triệt cũng thay đổi hẳn, chàng thanh niên này có lẽ không đơn giản như những gì anh giới thiệu.
Nhưng ông cụ cũng không nói rõ, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Nếu đã là bạn bè của Vân Mộng thì tôi sẽ nhận lấy món quà này!”
Giọng điệu bình thản, nhưng khiến những người khác kinh ngạc.
Ông cụ đã công nhận thân phận bạn trai Sở Vân Mộng của anh rồi à?
Ánh mắt họ cũng đồng thời nhìn về phía hai người nhà họ Tân. Vì khiếm khuyết bẩm sinh nên lúc này Tân Nam đang cố gắp đưa thức ăn vào miệng mình.
Còn sắc mặt của Tân Thiên thì cực kỳ khó coi.
Anh ta cảm thấy tôn nghiêm của nhà họ Tân bị sỉ nhục, em trai vốn bị dị tật bẩm sinh của mình đang bị sỉ nhục.
“Các vị đang coi nhà họ Tân là gì thế?”, Tân Thiên lên tiếng, mặt mũi anh ta cực kỳ u ám.
Giọng nói không quá to, nhưng lạnh lẽo như băng.
Nhà họ cứ nằng nặc đòi sắp xếp xem mắt chi em trai anh ta, sau khi đến, bên nhà gái không những không bằng lòng mà còn dắt cả bạn trai tới cùng.
Rốt cuộc họ đang coi nhà họ Tân là cái gì chứ?
Ngay khoảnh khắc Tân Thiên lên tiếng, mặt mũi Vương Lâm biến sắc, bà ta cũng không ngờ, Sở Vân Mộng thực sự có một người bạn trai.
Cố nặn ra một nụ cười lễ độ, bà ta đáp: “Tân Thiên, đừng nóng ruột, sự việc này không phải một con nhóc quyết định được đâu”.
Bà ta đâu muốn Sở Vân Mộng được sống tốt.
Đương nhiên, cũng không từ bỏ yêu cầu gả Sở Vân Mộng cho Tân Nam.
“Hừ, em trai tôi trời sinh khiếm khuyết thật, nhưng cũng không thể tùy tiện lấy ra sỉ nhục được!”
Lần này, Tân Thiên không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, anh ta nói thẳng những điều không vui trong lòng.
Nhà họ Sở muốn quậy như thế nào, anh ta mặc kệ, nhưng nếu dùng em trai anh ta ra để làm công cụ sỉ nhục người khác, đừng trách anh ta không khách sáo.
Ánh mắt giận dữ của Tân Thiên lia khắp xung quanh, lườm nguýt tất cả mọi người.
Đồng thời cũng nhìn về phía Lâm Triệt không hiểu rõ tình hình.
Không đợi những người khác nói gì, mũi dùi của Tân Thiên đã nhắm thẳng về phía Lâm Triệt.
“Cho dù em trai tôi như thế, cũng không phải kẻ lố lăng bên ngoài có thể so sánh được!”
Nhà họ Sở khá lớn, nếu anh ta gây ầm ĩ thì cũng không phải chuyện tốt, nhưng cơn giận trong lòng khó nén, anh ta chỉ có thể quát lên với Lâm Triệt.
Còn Lâm Triệt thì mờ mịt.
Khi Sở Vân Mộng nhẹ nhàng giải thích bên tai anh, anh mới hiểu ra, kẻ này đang coi mình như công cụ trút giận.
Lâm Triệt mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Tôi nghĩ người nên tức giận là tôi mới đúng. Bạn gái tôi bị cưỡng ép xem mặt, xem ra tôi mới nên là người tức giận”.
Anh không hề nhắc đến chuyện Tân Nam khiếm khuyết, đối với gia đình cậu ta hay bản thân cậu ta, đây vẫn là một chuyện bất hạnh.
Bản thân anh cũng không có mâu thuẫn gì với Tân Nam, không muốn gây thêm tổn thương tinh thần cho cậu ta.
Tân Thiên: “Chuyện này...”
Nhất thời, Tân Thiên không kiếm được lời nào để phản bác, dường như chuyện này không công bằng với Lâm Triệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!