Chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lục chạy trên đường.
Ngoài cửa sổ đã gần tới hoàng hôn rồi.
Mây mù cuộn quanh, cả trời ngập sáng.
"Trương Hợp, chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu năm rồi?" Lâm Triệt ngồi ghế sau đột nhiên hỏi.
Anh nhập ngũ khi vẫn còn nhỏ, lúc mới đầu thì làm chân chạy vặt, cái gì mà trồng rau nuôi lợn, cõng thương binh các thứ.
Lúc đến mười sáu tuổi thì ra chiến trường đã quen được Trương Hợp trong cùng nhóm đồng đội.
"Thiếu soái, chắc là khoảng bảy tám năm rồi? Tôi vẫn nhớ rõ khi đó, cậu là người nhỏ nhất trong đội của chúng ta."
Trương Hợp vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được Lâm Triệt ngồi phía sau.
Đúng vậy, khi đó, Lâm Triệt nhỏ nhất.
Qua mấy năm ngắn ngủi, lại giống như rồng gặp nước, thăng tiến nhanh chóng.
Dù từ 'truyền kỳ' để miêu tả anh cũng không quá.
Hai mươi tuổi được đại soái của Bắc Cảnh nhận làm con nuôi, đồng thời trở thành sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của Bắc Cảnh.
"Ừm, đúng vậy, chiến tranh thắng lợi rồi, mọi người nhất định đều vui mừng." Lâm Triệt tựa như nhớ ra điều gì, lại thấp giọng nói.
Trương Hợp cũng trầm mặc.
Vô số người hy sinh trên chiến trường, bọn họ dùng máu để bảo vệ tổ quốc của mình.
"Đúng vậy."
"Tôi nhớ là thành phố Tân Tân cũng không xa chỗ Vu Chúng ở là bao, hôm nào chúng ta đến thăm Vu Chúng đi." Trong đầu Lâm Triệt hiện ra dáng vẻ kiên cường kia của Vu Chúng.
Tuổi của Vu Chúng lớn hơn hai người các anh, tính cách cũng ngay thẳng hơn.
Nguyên tắc mà anh ấy đã nhận định thì cho dù bạn chém bay đầu anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không phá bỏ.
Trương Hợp có hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: "Thiếu soái, tôi liên hệ rồi, Vu Chúng vì đánh người ta bị thương nên giờ đang bị nhốt trong ngục rồi.”
Lâm Triệt nhướn mày, đánh người bị thương?
Dáng người Vu Chúng cao lớn, vì bị mất một chân trên chiến trường nên mới xuất ngũ.
Nhưng tính cách lại cực kì hiền lành, là người tốt bụng điển hình, sao có thể đánh người bị thương được.
"Ngày mai sắp xếp một chút, đi thăm Vu Chúng."
"Vâng."
Lâm Triệt để xe chậm rãi dừng lại bên đường, không đưa Lâm Triệt tới tận cửa tiểu khu.
"Được rồi, anh cũng về nghỉ sớm đi, hôm nay là sinh nhật Tiểu Nha, đây là quà của tôi tặng Tiểu Nha." Lâm Triệt đưa một túi đựng văn kiện từ phía sau lên.
Trương Hợp mở to hai mắt nhìn, không ngờ Lâm Triệt vẫn nhớ tới sinh nhật con gái mình.
Nếu không phải buổi sáng vợ anh ta nhắc nhở thì anh ta cũng quên mết rồi, thế mà Lâm Triệt lại vẫn nhớ.
"Thiếu soái, cái này..." Trương Hợp có hơi cảm động, không biết nên nói gì.
Ở quê nhà của bọn họ kết hôn rất sớm, lúc anh ta rời nhà đi tòng quân thì vợ cũng đã có thai.
Thời gian đó không thể ở bên con lớn lên, người làm cha như anh ta cảm thấy rất tiếc nuối. Giờ, tất cả người nhà đều theo anh ta vào thành phố rồi lại gặp khó khăn trong vấn đề nhập học.
Gia đình đã ngắm được một trường tốt nhưng mà lại bị một đống thủ tục phức tạp làm hạn chế, tiền cũng vung ra rồi, người cũng đã tìm thử nhưng vẫn không ổn thỏa.
Vợ anh ta ngày nào cũng than phiền, nhưng anh ta cũng không có cách nào cả.
Không ngờ là Lâm Triệt lại nghĩ tới mấy chuyện này, hơn nữa còn làm giúp anh ta luôn.
"Để con bé học tập thật tốt, đừng để giống như chúng ta, cả ngày chỉ biết đánh giết." Mở cửa xe, Lâm Triệt dặn một câu rồi xuống xe.
"Cảm ơn cậu." Mắt Trương Hợp hơi đỏ lên, sau khi cửa xe đóng lại thì thấp giọng nói một câu.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất giúp Lâm Triệt có được địa vị cao như thế trong quân đội.
Anh coi mọi người đều là anh em của mình, có một số việc, cho dù bạn cho là chuyện nhỏ thì anh cũng vẫn sẽ ghi nhớ cẩn thận.
...
Buổi tối, sau khi ăn xong cơm tối ở nhà mẹ Chu thì anh trở về chỗ ở của mình.
Lúc đi qua chỗ ở của Sở Vân Mộng lại thấy cửa bị mở.
Đồ dùng bên trong đều bị chuyển sạch, cả phòng trống không.
"Chắc là đổi đồ dùng rồi." Lâm Triệt lẩm bẩm một câu rồi rời đi.
Hôm sau.
Sáng sớm, Trương Hợp đã đứng chờ ngoài cửa khu chung cư.
Nhìn thấy Lâm Triệt lên xe thì lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Có thể thấy được, hôm nay tâm trạng của Trương Hợp rất tốt, xem ra chuyện hộ khẩu hôm qua giúp anh ta được khen ngợi không ít.
"Thiếu soái, đây là quà đáp lễ con gái tôi bảo đưa cho anh." Trương Hợp có hơi ngại ngùng đưa cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt ngạc nhiên, nhận lấy tấm thiếp được đưa tới.
Là thiếp chúc mừng của trẻ con, bên trên là bức tranh được vẽ bằng màu chì, nét vẽ xiêu vẹo vẽ một nhà ba người bọn họ đang nô đùa trên thảm cỏ.
"Cái này cũng không có tôi mà!" Lâm Triệt khó hiểu hỏi.
Trương Hợp gãi đầu, nói: "Vầng mặt trời kia là cậu đó, con gái tôi nói cậu là mặt trời."
Quả thật là chớp mắt một cái đã thấy hình mặt trời tròn biến thành một dáng người.
Đúng là suy nghĩ của trẻ con không giống với người bình thường.
"Được rồi, tìm chỗ dán cái này lên treo ngoài phòng khách vậy."
"Ặc..." Trương Hợp cũng không biết nói gì nữa, thiếu soái và con gái của anh ta đúng là.... hợp nhau quá rồi.
Xe jeep lái tới trung tâm thành phố.
Lộ trình là hơn hai mươi phút.
Đứng trước cửa nhà giam, vì trước đó đã thông qua giấy tờ rồi nên cũng không bị ngăn cản, trực tiếp được đi vào.
Loong coong!
Cảnh cửa sắt màu đen nặng nề được đẩy mạnh ra.
Trong phòng có một người dáng người vạm vỡ nhưng vô cùng chật vật đang nằm úp sấp.
"Vu Chúng, có người tới thăm anh." Cảnh ngục hét lên một tiếng.
Khiến cho Vu Chúng đang nằm trên đất đột nhiên run lên.
Ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh mắt trời chói mắt thì thấy được hai bóng người quen thuộc đúng ở trước cửa.
Gương mặt quen thuộc kia đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của anh ta.
"Vu Chúng, thiếu gia tới thăm anh, làm gì thế." Trương Hợp thấy Vu Chúng ngẩn người ra thì lên tiếng nhắc nhở.
Bị người ta đột ngột quát như thế thì Vu Chúng cũng tỉnh táo lại một chút.
Bốp!
Tự vả mình một cái, đau quá, không phải là mơ.
Anh ta khập khiễng đứng lên, thẳng người lớn tiếng nói: "Đội quân số bốn Bắc Cảnh, Vu Chúng, gặp thiếu soái, gặp sĩ quan phụ tá Trương."
Lời báo cáo mạnh mẽ này khiến cho mấy cảnh ngục đứng bên ngoài cửa phải thì thầm bàn tán.
Hai người trẻ tuổi này chức vụ lại cao như thế ư?
Thiếu soái?
Hơn nữa, Vu Chúng trầm mặc ít nói lại là quân Bắc Cảnh ư?
Là quân Bắc Cảnh đánh tới tận thủ đô quân địch khiến chúng không thể không đầu hàng vô điều kiện ấy à?
Một đám canh ngục đều dựa sát vào cửa, dỏng tai nghe thử xem bên trong có tin tức gì nóng sốt không.
"Gan lớn rồi nhỉ, còn dám phạm pháp?" Sắc mặt Lâm Triệt u ám hỏi.
Chỉ cần bị giam lại thì sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời của Vu Chúng, tiền đồ sau này coi như xong luôn.
Vu Chúng đứng thẳng.
Quần áo trên người có nhiều chỗ bị rách hết cả, sắc mặt vàng vọt, tóc tai rối bù, trên mặt trên người chỗ nào cũng thấy vết bầm cùng với một vệt đâm đặc biệt.
Xa cách nhiều năm, Vu Chúng khi còn là bộ đội, nổi tiếng ngay thẳng kiêu ngạo nay lại biến thành dáng vẻ này.
Nghe thấy Lâm Triệt châm chọc mình, Vu Chúng lại hợp tình hợp lí nói: "Thuộc hạ không thẹn với lương tâm, lá gan có lớn hơn nữa cũng không lớn bằng gan thiếu soái."
Trương Hợp nghe thế, vỗ trán một cái, Vu Chúng này chẳng thay đổi chút nào.
Không thấy rõ tình thế, cái gì cũng dám nói, không biết sợ, không sợ chết luôn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!