Trang phục diễn hí kịch, tay ngọc kết chỉ.
Cổ hơi ngẩng lên, tựa như đang hát hí khúc.
Bất kể là dáng vẻ hay là biểu cảm, người con gái đều khắc họa giống như đúc, vô cùng sinh động
Nhất là đôi mắt kia đẹp như tranh vẽ.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt dịu dàng ấy đã đủ làm cho bao nhiêu đàn ông rung động, cũng cảm nhận được tình cảm của người vẽ tranh.
Người con gái này Lâm Triệt từng gặp một lần, Tào Chi.
Đồn rằng, Tào Chi trời sinh có giọng hát tuyệt vời, trong trẻo êm ái, uyển chuyển mượt mà.
Bất kì ai ở thành phố Tân Tân cũng thừa nhận điều ấy.
Hoa sen không bằng vẻ điểm trang của người đẹp,
Từ thuỷ điện, gió đưa lại mùi thơm ngọc ngà.
Câu thơ đề dưới bức họa có thể thấy được tình cảm yêu mến và ca ngợi của Chu Văn Hằng đối với cô gái.
Chu Văn Hằng và tình yêu của cậu ấy khi đó khiến cho bao người than thở không nguôi, rồi lại cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
Trai tài gái sắc, là ông trời tác hợp.
Thế nhưng nhà họ Chu gặp nạn, Chu Văn Hằng cũng chết.
Tưởng Hồng Thiệu nhà họ Tưởng có ý với Tào Chi, con người Tưởng Hồng Thiệu thế nào mọi người ai cũng rõ nhưng với địa vị nhà họ Tưởng thì đâu ai dám nói gì.
Huống hồ, nhà họ Tào cũng không phản đối.
"Nhà họ Tưởng có gia sản kếch xù, đã ăn sâu bén rễ nên đối phó không hề dễ dàng", Sở Vân Mộng có vẻ như nhìn ra được suy nghĩ của Lâm Triệt, nhẹ giọng nói.
Cô biết rõ năng lực của Lâm Triệt, đối phó với nhà họ Tề chỉ là chuyện nhỏ nhưng nhà họ Tưởng thì khác.
Bao nhiêu người có ý đồ đối phó với nhà họ Tưởng, hòng kéo họ xuống nước nhưng kết cục đều thất bại. Bao nhiêu năm nay nhà họ Tưởng vẫn là một trong ba nhà giàu có ở thành phố Tân Tân, muốn đối địch đều là tìm vào đường chết.
Cô không cho rằng Lâm Triệt có thể đối phó được.
Lâm Triệt cũng hiểu lo lắng của Sở Vân Mộng.
Sở Vân Mộng cũng được coi như là người ở trong giới thương nhân, chẳng qua là địa vị không cao, không tiếp xúc được với những nhà trong giới thượng lưu.
Cũng thật sự lo lắng cho Lâm Triệt.
"Yên tâm đi! Anh tự biết sức mình tới đâu mà", Lâm Triệt mỉm cười nói.
Nói thì nói vậy, nhưng hai người theo đuổi hai hướng suy nghĩ khác nhau.
Sở Vân Mộng cũng mỉm cười, tựa vào lòng anh nói: "Em hiểu anh rất hận nhà họ Tưởng. Nhưng bây giờ anh cũng có một gia đình. Cả nhà phải trông cậy vào anh mà".
"Anh biết, em yên tâm đi", Lâm Triệt an ủi nói.
...
Ba ngày sau.
Thứ ba.
Tại một gian phòng trong nhà lớn nhà họ Tào.
Tào Chi với dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, dáng vẻ mĩ miều nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh nhạt ngồi trước bàn trang điểm nhìn bản thân mình trong gương.
Sắc trời vừa tối.
Cô phải bắt đầu trang điểm cho hôn lễ ngày mai.
Từ trong sân vẫn truyền đến tiếng quát của quản gia. Sắc trời mờ tối mà vẫn sắp xếp người làm trang hoàng toàn bộ nhà lớn nhà họ Tào thành sắc đỏ rực rỡ.
Nhà họ Tào trang hoàng rực rỡ cho ngày vui.
Ngày vui?
Có lẽ thế, sau khi mình gả cho Tưởng Hồng Thiệu, nhà họ Tào có thể dựa vào cây cao bóng cả, có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng chăng?
Còn mình thì sao?
Số mệnh sẽ đi về đâu?
Nịnh nọt lấy lòng Tưởng Hồng Thiệu? Chờ sau khi lão chết rồi mình lại có được tự do.
Hay là giống như mấy người vợ trước của Tưởng Hồng Thiệu, mặc cho vận mệnh tàn khốc tìm tới.
"Ba năm rồi. Sao anh vẫn còn trong tâm trí em mà không thể phai mờ?"
"Có lẽ, anh vẫn ở đây cũng tốt, chờ em tới để khỏi lạc đường. Vẫn giống như trước đây, anh dẫn dắt em đi, em không cần lo nghĩ điều gì, chỉ cần có anh là đủ".
Nhìn vào gương tự nói mà hai hàng nước mắt chảy dài tự bao giờ, rửa trôi cả lớp trang điểm đẹp đẽ.
Năm năm trước.
Cô và Chu Văn Hằng vừa gặp mà như đã quen, từ hiểu nhau rồi mến nhau, Chu Văn Hằng mang đến cho cô cảm giác chẳng thể nào quên, lần đầu tiên khiến cho người kiêu ngạo như cô biết được thì ra tình yêu lại tuyệt vời như thế.
Nhưng hai người bên nhau chỉ mới hai năm.
Đến khi bàn đến chuyện cưới gả, bỗng nhiên nhà họ Chu biến mất chỉ trong một đêm.
Chu Văn Hằng thân lâm bệnh nặng nằm liệt giường, toàn bộ cuộc sống của cô bị đảo lộn.
Trong nhà nghe phong phanh biết chuyện liền cấm cửa cô. Đến khi cô được ra ngoài thì Chu Văn Hằng đã chết.
Cho dù là lần gặp mặt sau cùng cũng không thể.
Sự việc qua đi rất lâu, cô nhận được một bức thư đến muộn không có tên người gửi, nội dung cũng chỉ có một câu duy nhất.
Nhưng cô biết là của Chu Văn Hằng viết cho cô trước khi chết. Chẳng qua dùng cách đặc biệt để sau khi anh chết cô mới nhận được mà thôi.
“Đừng đi điều tra chuyện nhà họ Chu. Nếu có người nhằm vào em, đừng sợ, một người bạn của anh sẽ đến cứu em. Vĩnh biệt!”
Chữ viết tay, không đẹp như ngày trước mà xiên xiên vẹo vẹo như nét chữ của trẻ con.
"Người bạn của anh đâu? Còn đợi đến bao giờ, thật sự để em cưới người đã hại chết anh sao?", Tào Chi nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ gào lên.
Nhưng đáp lại tiếng của cô là tiếng quát lớn của một người phụ nữ.
"Gào cái gì? Còn không trang điểm tử tế đi?"
"Rạng sáng ngày mai, đoàn xe nhà họ Tưởng tới đây đón người. Cháu còn không nhanh lên?! Than thở ít thôi, được gả vào nhà họ Tưởng là phúc của cháu rồi, đừng có mà không biết điều".
Một người phụ nữ trung niên vừa đi tới vừa nói, nghiêm khắc trách mắng.
Tào Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn người này. Đó là Vương Tuệ Cầm, vợ của chú hai cô.
Có thể gả mình vào nhà họ Tưởng, bà ta sẽ là người vui vẻ nhất.
"Nếu thím hai thấy đây là một loại vinh dự, vậy chi bằng để em Tiểu Nhã gả qua đó không phải tốt hơn sao?", Tào Chi mỉa mai
Tiểu Nhã là con gái Vương Tuệ Cầm và chú hai, tuổi tác xấp xỉ cô.
Vương Tuệ Cầm cũng biết Tào Chi và mình không hợp, hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng có không biết tốt xấu. Có thể vào được nhà họ Tưởng, về sau tha hồ mà hưởng vinh hoa phú quý. Đến lúc đó cháu mới biết nỗi khổ của người lớn trong nhà".
"Vinh hoa phú quý của cháu sao? Là vinh hoa phú quý của mọi người chứ!", Tào Chi không cam lòng cãi.
Tào Chi cô tuy không tham gia vào việc buôn bán của dòng họ nhưng vẫn biết nội tình bên trong, lại càng biết rõ ý đồ độc ác của người phụ nữ này.
Đơn giản là đem bán mình đi đổi lấy hưng vượng cho dòng họ còn gì!
"Ha, nghĩ tới tiền thuốc men của bố cháu xem. Tiền của cả họ cũng chẳng đủ cho ông ấy kéo dài tính mạng đâu", Vương Tuệ Cầm tiếp tục nói.
Tào Chi cắn chặt răng, bên khóe môi còn vương máu.
Vị tanh ngọt hòa cùng đau đớn cũng không bằng nỗi hận trong lòng.
"Vâng, cháu trang điểm đây!", cô ngồi lại vào bàn trang điểm.
Bắt đầu soi mình vào trong gương tiếp tục trang điểm.
Làm biếng vẽ lông mày, chải chuốt điểm trang muộn.
Hoa trong gương trước sau, mặt hoa chiếu ánh nhau.
Vương Tuệ Cầm cười mỉa đi ra khỏi phòng, ra khỏi cửa còn không quên chế giễu một câu: "Ranh con, còn không trị được mày chắc".
Nói xong tự đắc đi mất.
Cô đâu còn cách nào khác, người yêu cô, chiều cô chết cũng chết rồi. Mà người muốn làm nhục cô lại ép cô trèo lên cành vàng, ngồi hưởng vinh hoa phú quý.