Hiện trường yên lặng như tờ.
Ngay đến Dương Phong đã gãy xương cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn tất cả mọi thứ một cách không thể tin được.
Ngay sau đó, khi tiếng rơm rớp đã tắt hẳn thì hắn mới gân cổ lên hét hệt như heo bị chọc tiết.
"A, tao phải giết mày, a!", Dương Phong đau đớn hét lên.
Những người khác đều không khỏi rùng mình, dường như vừa rồi mình cũng bị Lâm Triệt bẻ gãy tay vậy, đồng cảm sâu sắc.
Thằng nhóc này đúng là gan lớn thật!
Đây chính là bình luận của mọi người đối với Lâm Triệt.
"Thằng nhóc, tôi bảo cậu dừng tay mà cậu dám không nghe à?", tiếng quát tháo lại vang lên.
Lâm Triệt cũng quay đầu nhìn người đang quát.
Một người phụ nữ mặc váy liền màu tím đậm ôm gọn lấy cơ thể bốc lửa đi từ ngoài cửa vào, dưới đôi tất đen là một cặp chân dài miên man, mỗi bước đi đều uốn éo, cực kì lả lơi.
"Giám đốc Mạc, anh ấy chỉ vì cứu em, em...", cô gái vừa bị ức hiếp thấy cảnh này thì vội vã chạy lên trước.
Cô ấy muốn biện bạch cho Lâm Triệt nhưng đáp lại chỉ là một tiếng "Bốp!", cô ấy bị giám đốc Mạc kia tát một cái lên mặt.
Bên tai ù ù, những lời muốn nói cũng không nói được nữa.
"Cút sang bên!", tiếng quát chẳng chút mặt mũi nào.
Còn cô gái thì cũng chỉ có thể uất ức ôm mặt, không biết phải làm gì.
Cô ấy đã nhìn ra được rồi, ở đây không có đúng sai gì cả, chỉ có cô là ai, ai chống lưng cho cô mà thôi.
Dương Phong ôm cánh tay, dữ tợn nói: "Mạc Tịnh Hàm, tôi cần Hương Lan Hải cho tôi, cho nhà họ Dương và nhà họ Mạc một lời giải thích đấy!"
Năm nay Mạc Tịnh Hàm đã 35 tuổi, nhưng khí thế hơn người cộng với sự linh hoạt và khả năng nhìn thời thế khiến cô ta ngồi vững trên ghế giám đốc của club Hương Lan Hải nhiều năm.
Chưa một ai làm lung lay chút nào.
Mà lúc này, người duy nhất có thể ra mặt cho Dương Phong cũng chỉ có mình Mạc Tịnh Hàm thôi.
Cái danh của nhà họ Dương và nhà họ Mạc bị nhắc tới cũng khiến cô ta toát mồ hôi lạnh, sắc mặt khó coi.
Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này thì sẽ rước họa đến cho ông chủ của mình.
"Dương thiếu gia yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho cậu một câu trả lời vừa lòng".
Dứt lời, cô ta lại nhìn về phía hai người Lâm Triệt.
Cô ta quan sát năm lần bảy lượt mới xác nhận là thật sự không có ấn tượng gì về hai người này trong trí nhớ của mình.
Cô ta vẫy tay ra lệnh: "Bắt lại!"
Đám bảo vệ đồng loạt ngây người ra, kết quả của sự việc diễn ra trước mắt khiến họ hơi sửng sốt.
Phải giúp phường gian ác bắt hai cậu thanh niên này lại à? Khó ra tay quá!
Lâm Triệt cũng liếc nhìn cái người gọi là giám đốc Mạc kia rồi khẽ hỏi: "Nguyên nhân hậu quả của chuyện này hẳn cô cũng biết. Cô đã không thể bảo vệ được nhân viên của mình, đến bây giờ lại còn tiếp tay cho kẻ ác. Sao cô ngồi lên được chức vị này thế?"
Những thuộc hạ đứng bên cạnh đều đang nhìn mình, Mạc Tịnh Hàm thật không biết nói gì.
"Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý nội bộ sau. Nhưng bây giờ, cậu đánh khách của chúng tôi bị thương thì phải cho một lời giải thích", sau khi Mạc Tịnh Hàm suy nghĩ xong cách nói thì sắc mặt vô tình nói ra.
Bây giờ không phải lúc nói lí lẽ, trước mặt thế gia quyền quý thì làm gì có đúng sai chứ?
"Bọn tôi không phải là khách à? Hay là club Hương Lan Hải vang danh khắp chốn lại phân biệt đẳng cấp của khách hàng? Người có tiền sẽ có đặc quyền được đánh người ở đây, không có tiền không có thế thì phải ngậm ngùi chịu đánh sao?"
Trương Hợp lên tiếng phản bác, trong tay cầm tờ hóa đơn của Hương Lan Hải, chứng minh mình cũng là khách hàng tới đây dùng dịch vụ.
Ấy thế mà Mạc Tịnh Hàm lại một lần nữa không biết nói gì, đối phương thật sự ăn nói quá sắc bén.
Cậu ta quy hết trách nhiệm lên cách quản lí của club, nếu mình thừa nhận thì có nghĩa là đây chính là thiên đường của người giàu, người không có gia cảnh tới đây sử dụng dịch vụ mà có bị ăn đòn thì cũng chẳng nói lí được.
Lúc này, Dương Phong ôm cánh tay bị gãy của mình, nhịn đau, gương mặt dữ tợn nói: "Giám đốc Mạc, xem ra chị mắc phải xương rồi, khó xử lắm sao?"
Nghe thì như một câu hỏi nhưng giọng điệu lại tràn ngập ý uy hiếp.
Mạc Tịnh Hàm cúi gập người nói: "Dương thiếu gia, tôi sắp xếp người đưa cậu đi bệnh viện trước. Sau khi mọi việc ở đây xong tôi sẽ cho cậu một câu trả lời nghiêm túc".
"Mẹ nó, tôi đợi chị trả lời à? Hôm nay ông đây phải đợi ngay ở đây, gọi bố tôi đi, để tôi xem thử hôm nay ai có thể còn sống mà bước ra khỏi đây!", Dương Phong gần như nổi điên, hắn gân cổ lên rống giận.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta đánh gãy xương, cơn đau thấu xương này e rằng cả đời hắn cũng không quên được.
Có duy nhất một cậu bạn đi cùng đến bây giờ vẫn còn an toàn, hắn đã bấm điện thoại gọi, xem ra là gọi cho bố của Dương Phong.
Sắc mặt Mạc Tịnh Hàm càng khó coi hơn, sự việc đã phát triển theo hướng không thể cứu vãn.
"Dương thiếu gia, phải làm thế nào thì cậu mới có thể hài lòng? Cậu có thể nói ra, có thể làm được thì chúng tôi nhất định sẽ làm!"
Câu nói này làm mắt Dương Phong sáng lên, đề nghị này khiến hắn khá lung lay.
Tay hắn run rẩy châm một điếu thuốc rồi rít một hơi, sau đó hắn nhìn lướt qua hết tất cả mọi người.
"Thứ nhất, con đàn bà này thuộc về tôi rồi, khi nào chơi chán thì tôi sẽ trả lại cho các chị!", hắn phà khói thuốc, cằm hất hất ý chỉ cô gái ban nãy.
"Thứ hai, hai thằng ôn này không được sống!"
Sắc mặt Mạc Tịnh Hàm càng khó coi hơn, hai yêu cầu này đều rất khó thực hiện.
"Dương thiếu gia, con nhóc này có chỗ nào tốt đâu chứ? Tôi tìm vài cô tốt hơn cho cậu nhé, đến lúc đó tôi sẽ tự mình dẫn người đến nhà cậu, được không?"
Cô ta vừa dứt lời.
Bốp!
Một cái tát giáng lên mặt cô ta, gương mặt vốn trắng noãn giờ hằn lên năm ngón tay đỏ chót.
"Mẹ mày, còn trả giá với ông à?"
Nghe vậy, sắc mặt của Mạc Tịnh Hàm lại trắng bệch ra.
Thế lực của nhà họ Tưởng lớn mạnh, đến cả nhà họ Dương cũng theo đó mà bành trướng, muốn một ai đó bốc hơi ở thành phố Tân Tân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Một người bình thường như cô ta không thể nào tưởng tượng ra được hết sự lớn mạnh của thế gia quyền quý.
"Bắt đầu từ ngày mai, cô theo Dương thiếu gia, tôi sẽ chuyển tiền bồi thường cho cô", tình thế ép buộc, Mạc Tịnh Hàm đành nói với cô gái kia.
Cô ta không hề hỏi ý kiến của cô gái mà đã sắp xếp hệt như đang phân công ca trực vậy.
"Không, giám đốc Mạc, em thôi việc..."
Cơ thể cô gái run lên, nước mắt vừa mới khô lại bắt đầu tuôn ra.
"Đứng lại!", Mạc Tịnh Hàm tức giận quát lên khiến cô gái vừa định quay người bỏ đi lại dừng bước chân.
"Mỗi ngày mười nghìn tệ, thanh toán theo ngày!", Mạc Tịnh Hàm nói.
Cô gái vẫn lắc đầu nguầy nguậy, phản bác: "Giám đốc Mạc, em không làm nữa, tuần sau em kết hôn rồi, tha cho em đi!"
Cô gái vừa tốt nghiệp đại học, cùng bạn trai vay tiền để mua căn hộ ở thành phố, khoản nợ khổng lồ buộc cô ấy phải chọn công việc lương cao này.
Ngày thường, thật sự công việc này không có vấn đề gì cả, nhưng hôm nay lại gặp Dương Phong từ nước ngoài mới về.
"Một ngày năm mươi nghìn!"
Mạc Tịnh Hàm vẫn tăng giá, xem ra định dùng tiền để đánh vỡ lớp phòng vệ kiên cố của cô gái.
Mà ở một bên, điện thoại cầu cứu của Dương Phong đã được nối máy.
Đầu bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông trung niên: "Ừ, sao thế Phong Nhi?"
Lúc giọng người đàn ông trung niên kia vang lên thì tất cả mọi người đều im bặt, những kẻ nhát gan thậm chí còn nín cả thở.