Mọi người đều không tin nổi vào tai mình.
Cô lớn Từ Lệ Thù của nhà họ Từ quyền thế, ở thành phố Tân Tân, không ngờ lại thật sự thỏa hiệp. Hơn nữa còn hẹn ba ngày nữa sẽ đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Thật sự khiến cho người ta không dám tin.
Cái tên ăn xin mà Chu Văn Hằng từng cứu, rốt cuộc là ai.
Mọi người lại nhìn về phía Lâm Triệt vẫn luôn cười mỉm kia.
Dáng vẻ lịch sự nho nhã.
Nhưng mà nụ cười kia lại khiến cho người ta có cảm giác thâm thúy, làm kẻ khác hoảng hốt.
"Được, vậy thì tôi sẽ đợi cô Từ ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn không có câu trả lời thuyết phục thì tôi sẽ trực tiếp đến nhà họ Từ nói chuyện phải trái." Lâm Triệt nhìn Từ Lệ Thù, mỉm cười nói.
Từ Lệ Thù bị nhìn như thế thì có chút chột dạ, muốn lùi lại phía sau nhưng lại không dám động đậy.
"Anh Lâm, xin yên tâm, trước nay Từ Lệ Thù tôi nói được thì làm được."
"Được, vậy không quấy rầy nữa." Lâm Triệt đứng dậy rời đi.
Nhưng Trương Hợp vẫn túm chặt cổ áo Trần Tinh kéo ra bên ngoài.
Trần Tinh thấy bọn họ vẫn không tha cho mình thì lập tức hoảng loạn.
"Anhđại nhân đại lượng thả tôi đi, tôi thề không bao giờ đi gây sự với anh nữa mà." Trần Tinh giãy dụa, khóc ầm lên nói.
Nhưng bản thân lại chỉ là cậu ấm, chẳng có sức mạnh gì cả, không giãy thoát được bàn tay to lớn mạnh mẽ của Trương Hợp.
Hình ảnh công tử gì đó đều bay sạch, hai má sưng đỏ, nước mắt đầy mặt.
"Cô Từ, cứu tôi với, nhà họ Trần đã giúp nhà họ Từ làm không ít chuyện mà." Thấy việc cầu xin hai người Lâm Triệt chẳng có tác dụng gì, gã vội vàng nhìn về phía Từ Lệ Thù.
Lại thấy vẻ mặt Từ Lệ Thù cực kì khó coi, không phải là do cô lo lắng cho sự an nguy của Trần Tinh, mà là do lời Trần Tinh nói lúc này, nhà họ Trần giúp nhà họ Từ làm không ít chuyện.
Giúp cái gì?
Làm chuyện gì?
Mơ hồ như thế sẽ khiến người khác có rất nhiều nghi ngờ.
Nếu họ Lâm kia lại cho rằng chuyện hạ độc nhà họ Chu là do nhà họ Từ chỉ đạo thì sợ là lại tiếp tục ầm ĩ mất.
Nhưng quả thật là quan hệ hai nhà không tệ, bây giờ mà để gã bị bắt đi dưới mắt mình thì nhà họ Từ cũng không biết phải ăn nói làm sao.
Sau khi nghĩ kĩ rồi, cô lập tức nói: "Anh Lâm, chuyện này, Trần Tinh này anh định đưa đi đâu? Quả thật là cách nói chuyện của cậu ấy vừa nãy không thỏa đáng nhưng vẫn mong anh tha cho cậu ấy một lần."
Lâm Triệt liếc nhìn Từ Lệ Thù một cái, khiến người kia lập tức biến sắc.
"Tôi chỉ là đưa cậu ấy đi về thôi, không cần lo đâu." Lâm Triệt đáp, sau đó lại nói với Trương Hợp: "Để cậu ta ngoan ngoãn chút đi."
Bốp bốp!
Trương Hợp nhận lệnh, lại tát thêm hai cái nữa.
Trần Tinh vừa rồi còn khóc lóc cầu xin tha thứ, ra sức giãy dụa, giờ lệch đầu sang một bên, ngất luôn.
Đám người Lâm Triệt rời đi.
Mọi người như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn Từ Lệ Thù lại không thể thả lỏng được, vội vàng gọi điện, kể hết chuyện hôm nay cho nhà họ Từ và nhà họ Trần
Tập đoàn Thiên Tinh. Doanh nghiệp địa phương tương đối nổi tiếng trong thành phố.
Được nhà họ Trần thành lập, chỉ vài năm ngắn ngủi nó đã nhanh chóng phát triển ở thành phố, trở thành một doanh nghiệp nổi tiếng.
Mà lúc này trong tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Tinh đang cực kì náo nhiệt.
Chỉ ở ngoài cửa thôi đã tụ tập mười mấy bảo vệ ngồi xổm trông coi.
Có vẻ như đang đợi ai đến.
Mà lúc này trong văn phòng, Trần Lương Công vẻ mặt u ám gọi điện thoại cho con trai mình.
Mới vừa rồi thôi
Ông ta đã nhận được điện thoại của Từ Lệ Thù, cuộc tụ tập ngày sinh nhật đã bị người ta làm loạn hết cả lên.
Mà con trai Trần Tinh của ông ta lại bị đưa đi.
Quan trọng nhất là người đưa đi là tên ăn xin mà Chu Văn Hằng từng cứu giúp, lần này đến đó là vì nhà họ Chu.
Ông ta từng là quản gia nhà họ Chu, đây cũng là thân phận mà ông ta luôn muốn thoát khỏi.
Mọi người không ai được nhắc tới nhà họ Chu trước mặt ông ta cả.
Thế mà hôm nay, cái tên ăn xin năm xưa lại thay nhà họ Chu khởi binh vấn tội.
Thật sự là điếc không sợ súng...
Sau khi bố trí nơi này cẩn thận xong, ông ta lại gọi điện thoại cho con trai mình.
Mà trong chiếc xe Jeep đang chạy về hướng trung tâm thành phố, điện thoại Trần Tinh đột nhiên vang lên.
Lâm Triệt bắt máy, nhưng không nói gì, đợi đối phương đáp.
"Tao là Trần Lương Công, bây giờ tao ra lệnh cho mày, lập tức thả con trai tao ra, nếu không thì đừng trách tao không khách khí." Trần Lương Công muốn thách thức đối phương trước.
Nhưng sau khi điện thoại được nhận thì lập tức thay đổi suy nghĩ, đối phương chỉ là một tên ăn xin, ông ta cũng đã từng gặp rồi, trầm mặc ít nói, giống như cái hũ nút ý.
Một kẻ như thế mà lại dám cậy mạnh đi bắt cóc con trai ông ta, điều này khiến cho ông ta không thể không tức giận.
Vì thế khi điện thoại vừa kết nối, ông ta đã không khống chế được sự nóng nảy.
Dùng giọng điệu ra lệnh gào lên.
Trần Lương Công là ai, Lâm Triệt tất nhiên biết.
Quản gia già nhà họ Chu, cũng không phải ông chỉ gặp có một hai lần, gần như lúc nào cũng đi theo bên cạnh Chu Văn Hằng, có thể nói là ngày nào cũng thấy.
Bản thân là một gã quản gia, nhưng cũng là một kẻ biết dùng cách cáo mượn oai hùm, cực kì kiêu ngạo.
"Nói đi, cái tên súc vật nhà mày, học đâu được ba cái chiêu mèo cào mà đã học theo người ta đi báo thù?"
"Địa vị nhà họ Trần bọn tao thế nào mà mày lại dám chọc đến, thật sự là đồ chó mắt mù."
Trần Lương Công thể hiện toàn bộ sự kiêu ngạo, chẳng thèm để ý đến ánh mắt hoảng sợ của nhân viên bên cạnh, chửi ầm lên.
Còn ở một nơi khác.
Lâm Triệt thấy đầu máy bên kia không lên tiếng nữa, mới chậm rãi nói: "Mắng xong rồi à?"
"A, tao ra lệnh cho mày, lập tức đưa con trai tao về an toàn, nếu không tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn."
"Cái đồ thỏ non nhà mày..."
Không đợi ông ta mắng tiếp, Lâm Triệt đã cắt lời: "Ông có thể mắng tiếp, nhưng ông cứ nói thêm một câu thì tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của con trai ông, nếu ngón tay không đủ thì chặt ngón chân, ngón chân không đủ thì đến tai đến mũi."
Nói xong câu này, hai đầu điện thoại đều có thể cảm nhận được một cảm giác khủng khiếp.
"Bố, đừng mắng nữa, anh ta dám làm thật đó." Trần Tinh cũng biết tính của ba mình, sợ ông ta không tin, mắng tiếp thật.
Đầu đối diện yên lặng lại.
Qua hồi lâu sau mới nói: "Mày... mày qua công ty đi."
Nói xong thì cúp điện thoại.
Chiếc xe chậm rãi chạy về hướng tòa cao ốc Thiên Tinh.
Anh ta rất muốn gặp mặt Trần Lương Công, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho một tên từng là quản gia trở nên hung hăng, ngang ngược như thế.
Mà anh cũng biết, nơi mình đến chắc chắn đã lập sẵn Hồng Môn Yến*. (chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.)
10 phút sau.
Đại sảnh tòa cao ốc có hơi vắng vẻ, chỉ có một cô gái khuôn mặt lo lắng đứng trước bàn tiếp tân.
Thấy ba người Lâm Triệt đi vào thì dẫn cả ba người lên văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.
Đẩy cửa ra, sau khi ba người Lâm Triệt đi vào, lập tức khóa cửa phòng, rõ ràng là để đám người Lâm Triệt không trốn được.
Tình hình trong phòng cũng không tệ, nhân viên an ninh có hơn mười người, cả một đám đều cầm vũ khí, dáng vẻ hung ác nhìn Lâm Triệt.
Mà trên ghế chủ vị ở chính giữa có một gã đàn ông trung niên ngồi soạng chân, đúng là người từng là quản gia của nhà họ Chu, Trần Lương Công.
Còn Trần Lương Công thấy ba người kia đi vào, thì không thể áp xuống được lửa giận trong lòng.
Hiện giờ gương mặt con trai Trần Tinh của ông ta đã sưng vù, thay đổi hoàn toàn.
Bị người ta đấm cho thành cái đầu lợn, hiện giờ khóe môi còn vương máu, đang chờ mong nhìn ông ta.
"Không ngờ là mày lớn lên lại có chút can đảm đấy." Giọng Trần Lương Công lạnh lùng.
Nếu không phải Từ Lệ Thù nói cho ông ta biết, người tới là tên ăn xin năm xưa thì giờ ông ta cũng không dám tin vào mặt mình.
Cho dù là khí chất hay là sự can đảm thì cũng thay đổi quá nhiều.
Nếu không phải dáng vẻ vẫn còn nét hao hao thì ông ta sẽ nghĩ đây là kẻ giả mạo.
"Anh Trần, đây chính là tên chó chết dám bắt nạt cháu Trần Tinh?"
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một gã đàn ông trung niên nên dáng người mập mạp, ngồi trên sofa.
"Để anh Trương chê cười rồi."
Trần Lương Công lại cực kì cung kính với gã đàn ông này.
Gã đàn ông họ Trương gật đầu, tò mò hỏi: "Chỉ là một tên tép riu mà thôi, anh Trần lại phải sứt đầu mẻ trán tới vậy ư?"
Trần Lương Công cũng hơi xấu hổ, cảm thấy nhà họ Trần bị mất mặt.