Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Lâu Thành muốn gọi điện thoại cho sư phụ để báo cáo sự bứt phá trong võ thuật gần đây của mình. Nhưng sau khi ngẫm lại, cậu quyết định chờ khi kết thúc các trận tranh tài của bản thân sẽ nói sau. Lúc đó, cậu có thể tổng kết lại kinh nghiệm rồi xin sư phụ chỉ điểm thêm.

Khi xem các trận đấu của các tuyển thủ khác, cậu tựa như một miếng bọt biển không bao giờ biết đủ là gì. Cậu hấp thu tinh hoa võ công và kinh nghiệm đấu pháp của bọn họ một cách đói khát. Khi các tuyển thủ giao lưu trước trận đấu hoặc trong thời gian nghỉ ngơi, cậu nhàn nhã lên diễn đàn lướt xem tin tức.

Một bài viết mới được đăng lên diễn đàn câu lạc bộ Long Hổ. “Một quyền vô địch” đăng đoạn video trận đấu của Lâu Thành lên diễn đàn. Sau đó cậu ta gửi icon thở dài, viết: “Tôi càng ngày càng xem không thấu cậu ta. Thính Kình cậu ta thể hiện hôm nay đủ khiến tôi cảm thấy bản thân không theo kịp bước chân cậu ta rồi.” 

Lại là một trận chua xót xen lẫn sự thoải mái, Lâu Thành lướt xuống dưới, xem các bình luận của người khác.

Đối với giải đấu có trình độ chuyên nghiệp không cao như giải đấu lôi đài tiểu Võ Thánh này, một khi không có những người bạn ảo tham gia bình luận như “cò mồi”, những người khác sẽ không thấy hứng thú và chú ý đến nó lắm. Video đã được đăng ba tiếng nhưng có rất ít người xem và bình luận. Đa số mọi người đều bình luận cho có như gửi icon và nói dăm ba câu không mấy liên quan đến nội dung video.

“Thủy quản công ăn nấm” hiếm khi nào xem hết một đoạn video được đăng lên. Anh ta bình luận: “Thính Kình lợi hại đấy. Tôi đã từng gặp rất nhiều cấp chín chuyên nghiệp, một vài đệ tử đích truyền của các môn phái lớn cũng có trình độ như vậy. Người này… nếu cậu ta tham gia giải đấu để khắc phục điểm yếu của bản thân thì ít nhất là nửa năm, nhiều nhất là một năm, cậu ta có thể thông qua thi đấu định cấp, bước chân vào hàng ngũ cấp chín chuyên nghiệp.” 

Cảm ơn đã khích lệ… Lâu Thành cố ghìm sự vui mừng trong lòng lại.

“Thật đáng chờ mong câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành! Nhưng trong bảng đấu của họ lại có hai ngọn núi lớn là Sơn Bắc và Tam Giang. Trừ khi hai trường này đấu với nhau, nếu không, Tùng Thành khó có hi vọng tiến vào vòng đấu cả nước.” “Long Vương cái thế” cũng đồng ý với ý kiến của “Thủy quản công ăn nấm”.

Admin “Kỵ sĩ cưỡi heo” cũng bình luận: “He he, không chừng chúng ta đang xem những bước chân ngây ngô đầu tiên của một cao thủ thuộc cảnh giới Ngoại Cương trong tương lai đấy (lấy tay che miệng cười).” 

Cô bé “Huyễn Phạn” vừa thi xong, đang trong kỳ nghỉ cũng hào hứng bình luận lại: “Đánh rất đẹp! Em đang nghĩ có nên xin chữ ký của chú Lôi Đài hay không? Không chừng giống như chú “Kỵ sĩ cưỡi heo” nói cũng nên. Nếu thế thì sau này, chữ ký đầu tiên sẽ rất đặc biệt đấy.”

“Đừng mà. Tôi không gánh nổi cái danh này đâu. Cao thủ cảnh giới Ngoại Cương dễ gì mà luyện thành? Bành Nhạc Vân và Nhậm Lý mười tám tuổi bước chân vào cảnh giới Đan Khí, đạt được cấp tám chuyên nghiệp, đấy là còn chưa kể đến vị hòa thượng nghe đồn là Phật chuyển thế kia của Đại Hành Tự.” “Đường đến lôi đài” không chút do dữ đập nát mơ mộng hão huyền của “Huyễn Phạn”.

Bành Nhạc Vân… Nhậm Lý… Từ khi tiếp xúc võ đạo cho đến nay, hai cái tên này lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Lâu Thành, cũng khiến cậu có cảm giác tiếc nuối. Tiếc là năm nay câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành gặp phải Hứa Vạn Niên, nên cậu không thể tận mắt trông thấy Bành Nhạc Vân thi triển thân thủ. 

Xem hết các bình luận, Lâu Thành tiếp tục tập trung vào các trận đấu trên lôi đài. Đến vòng thứ năm, khắp nơi đều có tiếng va chạm mạnh mẽ của các đòn tấn công. Thậm chí có bốn vị cao thủ cấp chín chuyên nghiệp gặp nhau trong một tổ đấu. Bọn họ đánh rất đã mắt, khán giả xem đến đã ghiền.

Điều này cũng giúp Lâu Thành thu hoạch thêm không ít điều bổ ích. Trong đầu cậu tràn ngập những hình ảnh giao đấu của bọn họ. Nhiệt huyết của cậu lại sôi trào, hận không thể lập tức tìm đến một nơi vắng vẻ để luyện võ. Đáng tiếc, khi một tổ đấu kết thúc, lập tức có một tổ đấu khác tiến lên đấu với cách thức thi đấu tương tự. Các tuyển thủ vào thẳng vòng trong không được rời khỏi võ quán nên cậu đành đè nén khát khao muốn luyện võ lại mà tiếp tục quan sát các tuyển thủ khác thi đấu.

Cuối cùng, cậu nhìn “Đường đến lôi đài” thi đấu. “Đường đến lôi đài” đấu với một võ giả cấp một nghiệp dư. Trận đấu của họ phải rất lâu mới phân được thắng bại bằng chiêu Hô Hình Bát Khiếu của “Đường đến lôi đài”. Nhưng qua trận đấu này, Lâu Thành phát hiện quyền cước của “Đường đến lôi đài” đã không còn cứng nhắc và rời rạc, lực phát ra cũng đúng lực hơn. Thực lực của anh ta đã khôi phục lại bảy, tám phần thực lực ban đầu. Nhưng thể lực của anh ta vẫn thế. Vấn đề trong thể lực của anh ta bộc lộ rõ khi đấu hai trận một ngày. Nếu không, trận đấu này đã không rơi vào thế khó phân thắng bại đến như thế. 

Bốn giờ năm mươi phút, vòng đấu loại thứ năm kết thúc. Ba mươi hai vị trí đứng đầu của giải đấu Tiểu Võ Thánh đã lộ diện.

Đây là ba mươi hai người mạnh nhất trong tám, chín trăm tuyển thủ tham gia thi đấu. Và Lâu Thành nằm trong số bai mươi hai người đó!

Lâu Thành, người có tỉ lệ thắng chưa đến năm mươi phần trăm, tràn đầy tự hào. Mặc dù được vào thẳng vòng trong, có kim đan gia tăng sức chịu đựng, nhưng điều quan trọng nhất chính là thực lực của cậu ngày càng tăng cao. Tâm tính và thực lực của cậu từ khi tham gia giải đấu Tiểu Võ Thánh này đã có sự thay đổi rất lớn. 

Nhân viên bận rộn dọn dẹp và sắp xếp lại lôi đài trung tâm. Một hòm rút thăm được đặt giữa lôi đài. Người dẫn chương trình và các ca sĩ, vũ đoàn được mời tới để tạo sự sôi động cho bầu không khí ở võ quán.

Một lúc sau, người dẫn chương trình mời khách quý lên rút thăm. Khách quý có tổng cộng ba người: Một là Thị trưởng của thành phố Viêm Lăng, một là Hội trưởng Hiệp hội võ đạo Viêm Lăng – đã từng là cường giả cấp bốn chuyên nghiệp, một người là người đứng ra tài trợ giải đấu này – Chủ tịch Lưu Tôn Dụ của tập đoàn Viêm Dụ. Lưu Tôn Dụ là đệ tử ngoại môn của thế lực võ đạo cấp cao Không Động Viện, cũng là một người yêu võ đạo đến cuồng nhiệt. Tất cả sản nghiệp của ông ta đều có dính dáng rất sâu đến Không Động Viện. Lĩnh vực kinh doanh của Viêm Dụ trải dài từ y dược đến an ninh, nhà đất,…

Dựa vào quy tắc so tài của giải đấu Tiểu Võ Thánh, đầu tiên ban tổ chức sẽ xác định ra tám hạt giống của mùa này. Tám hạt giống này được chọn ra dựa trên cấp bậc võ đạo và biểu hiện thi đấu. Quy định này được đặt ra nhằm tránh trường hợp tám tuyển thủ mạnh nhất chạm mặt nhau trong cùng một tổ đấu khiến các trận Top mười sáu, Top tám và Top bốn thiếu đi sự hấp dẫn. 

Không có gì bất ngờ, hai cao thủ cấp tám chuyên nghiệp thuộc cảnh giới Đan Khí là Hoàng Chấn Trung và Khương Lan cùng với vài tuyển thủ nổi bậc trong các võ giả cấp chín chuyên nghiệp Diệp Du Đình, Bạch Tùng, Vương Diệp,… trở thành tuyển thủ hạt giống. Khán giả bên dưới nhiệt liệt vỗ tay để biểu thị sự đồng ý của mình với danh sách các hạt giống. Sau đó, Thị trưởng bắt đầu rút thăm. Đầu tiên là rút thăm người, tiếp đến là rút thăm tổ đấu để xác định bọn họ ở tổ đấu nào.

“Hoàng Chấn Trung, tổ thứ hai…”

“Khương Lan, tổ thứ năm…” 

“Diệp Du Đình, tổ thứ ba…”

“Bạch Tùng, tổ thứ tám…”

“Vương Diệp, tổ thứ tư…” 

“Lịch Hiểu Viễn, tổ thứ sáu…”



Theo từng lời thông báo, từng màn hình lớn trong võ quán mở lại những trận đấu đặc sắc của tám tuyển thủ đầu tiên để lôi cuốn khán giả. 

Lâu Thành xem không kịp, cậu thở dài dùng điện thoại để quay những trận đấu đó.

Lại một màn ca múa sôi động đi qua, Hội trưởng Hiệp hội võ đạo Viêm Lăng bước lên lôi đài tiếp tục rút thăm ở hòm có chứa tên sáu cường giả cấp chín chuyên nghiệp còn lại. Vẫn quy trình cũ, đầu tiên là rút tên tuyển thủ, sau đó là tổ đấu.

Cấp chín chuyên nghiệp chỉ còn lại sáu võ giả, như vậy có nghĩa là có hai tổ đấu tương đối yếu. Và võ giả nghiệp dư có cơ hội lọt vào Top mười sáu! 

Lâu Thành cảm thấy điều này không liên quan đến bản thân lắm nên cậu nhàn nhã nghe Hội trưởng Hiệp hội võ đạo Viêm Lăng thông báo từng tên tuyển thủ và tổ đấu của họ:

“Cố Gia Kiệt, tổ thứ ba…”

“Tề Phi, tổ thứ sáu…” 

“Chu Viễn Ninh, tổ thứ tư…”



Sau khi hòm chứa tên của sáu tuyển thủ cấp chín chuyên nghiệp đã được rút thăm hết, mọi người lập tức biết được tổ thứ nhất và tổ thứ bảy là hai tổ yếu nhất. Tất cả võ giả nghiệp dư đều khẩn cầu mong bản thân được lọt vào hai tổ đấu ấy. 

Lâu Thành cũng thấy hơi căng thẳng. Lúc đầu, bản thân cậu không có hi vọng lọt vào Top mười sáu, lấy được tiền thưởng. Nhưng đã tiến được vào vòng này, sao cậu không muốn bản thân tiến xa hơn được? Chưa biết chừng may mắn lọt vào hai tổ đấu yếu nhất thì sao? Người châu Phi (tay đen) khác người châu Âu (tay trắng) mà!

Năm mươi ngàn đồng tiền thưởng rất có sức hấp dẫn với một người giật gấu vá vai như cậu. Đây có thể so sánh với chuyện một tên ăn mày bị đói nhiều ngày bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt thơm, hai mắt phát ra ánh sáng xanh lè. Mặc dù tiền riêng của cậu vẫn còn, nhưng năm ngàn đồng này cũng có thể lấy làm ngân sách để hẹn hò!

Hội trưởng Hiệp hội võ đạo Viêm Lăng lại rút hai lá thăm từ hòm thăm cuối cùng. Một vị cấp một nghiệp dư và một vị cấp hai nghiệp dư lần lượt tiến vào hai tổ còn lại. 

Vừa có kết quả, Lâu Thành nghe được có vài tiếng reo hò ở gần cậu. Cậu không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Sau đó lại một màn ca múa sôi động nữa. Màn hình lại chiếu các đoạn giao đấu đặc sắc của tám vị tuyển thủ vừa được bốc thăm. Với suy nghĩ rằng tám người bọn họ có thể là đối thủ của mình, Lâu Thành xem rất chăm chú.

Vòng bốc thăm cuối cùng bắt đầu. Chủ tịch Lưu Tôn Dụ của tập đoàn Viêm Dụ lên đọc một bài văn chào mừng rồi mới đưa tay vào hòm thăm rút thăm. 

Tim Lâu Thành khẽ đập “thịch” một cái. Cậu cảm thấy lúc này còn căng thẳng hơn cả khi cậu thi đấu.

“Số 656, Lâu Thành…” Lưu Tôn Dụ đọc lá thăm rút ra đầu tiên. Bởi vì số lượng võ giả nghiệp dư nhiều hơn võ giả chuyên nghiệp, khán giả cũng ít biết đến hơn nên ông ta cố ý đọc kèm theo số báo danh.

Thịch thịch thịch. Tim Lâu Thành đập nhanh. Không ngờ người thứ nhất lại là cậu. Cậu sẽ lọt vào tổ đấu nào đây? 

Tên của cậu vừa được đọc lên, trên khán đài lập tức phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, giống như vỗ tay cho một tuyển thủ cấp chín chuyên nghiệp.

Lưu Tôn Dụ mỉm cười. Ông khá hài lòng với phản ứng của khán giả. Ông rút lá thăm ở một hòm khác:

“Tổ thứ tư!” 

Tổ thứ tư? Hai tay đặt ngang trên gối như Thiết Sa Chưởng của chàng trai tên Vương Diệp khẽ siết chặt, cậu ta nhíu mày lại. Mặt của “Đường đến lôi đài” Chu Viễn Ninh cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Tổ thứ tư? Lâu Thành ngạc nhiên trừng mắt. Cậu không tin vào những gì mình vừa nghe được.

Đây có được xem như oan gia ngõ hẹp không? Cậu lại gặp người bạn quen qua mạng của mình. 

Người còn lại trong tổ đấu lại là người ở cùng khách sạn với mình. Tổ này đúng là “tổ đấu của duyên phận”!

Kết quả rút thăm này ngoài việc khiến cậu kinh ngạc còn khiến cậu có một chút vui mừng. Mặc dù không tốt bằng việc được lọt vào tổ thứ nhất và tổ thứ bảy, nhưng đây không phải là một kết quả tồi. Trong các tuyển thủ cấp chín chuyên nghiệp, “Đường đến lôi đài” là người yếu nhất!

“Một quyền vô địch” lo lắng nhìn “Đường đến lôi đài”: 

“Đường gia, Lâu Thành này khó đối phó đấy.”

“Anh biết, anh sẽ thận trọng.” “Đường đến lôi đài” thả lỏng nắm đấm.

Dứt lời, nhìn thấy sắc mặt “Một quyền vô địch” vẫn trầm trọng và đầy sầu lo như cũ, anh ta khẽ mỉm cười: 

“Yên tâm, chỉ cần anh cẩn trọng thì Lâu Thành không phải là đối thủ của anh.”

Ở một phía khác, Lâu Thành nhịn không xuống nỗi xúc động muốn gửi ngay kết quả rút thăm cho Nghiêm Triết Kha. Cậu chờ đợi vị tuyển thủ cuối cùng của tổ đấu để tránh việc bản thân đắc ý quá mức, vui quá hóa buồn.

Từng tuyển thủ lại được rút tên ra và thêm vào mỗi tổ đấu. Qua một hồi lâu, cuối cùng Lâu Thành cũng nghe được mấy chữ “tổ thứ tư”. 

“Số 245, Đường Việt…” Lâu Thành lẩm bẩm tên và số báo danh của võ giả cuối cùng. Cậu nhìn thật kỹ các pha giao đấu đặc sắc được chiếu lại trên màn hình lớn và thông tin của Đường Việt.

“A, là cao thủ cấp một nghiệp dư…” Lẩm bẩm một câu, cậu thu lại sự mừng rỡ của mình. Tổ đấu này tương đối khó khăn, chỉ cần không cẩn thận một chút thì “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, ví dụ như việc cậu và “Đường đến lôi đài” lưỡng bại câu thương.

Đương nhiên, tổ đấu này so với năm tổ kia vẫn khá hơn rất nhiều. 

Quay lại đoạn phim thi đấu của Đường Việt, Chu Viễn Ninh, Vương Diệp, Lâu Thành gửi tin nhắn cho Nghiêm Triết kha kèm theo icon che miệng cười trộm: “Nữ thần may mắn cậu lại tiếp tục soi sáng tôi. Tôi lọt vào một tổ đấu tương đối yếu. Trong tổ có một cấp chín chuyên nghiệp, một cấp một nghiệp dư và một cấp chín chuyên nghiệp đã mấy năm không động đến võ.”

Gửi tin xong, cậu đến quầy dịch vụ lấy thông tin chi tiết của ba tuyển thủ kia và lịch thi đấu những ngày tiếp theo. Sáng mai cậu đấu với Vương Diệp, sáng hôm kia đấu với Đường Việt, chiều ngày kia đấu với Chu Viễn Ninh.

“Lâu Thành cố lên! Chúng tôi đều mong cậu lọt vào Top mười sáu.” Mấy cô gái trực ở quầy dịch vụ cổ vũ cậu. 

Lâu Thành cười cười, ôn hòa nói:

“Tôi sẽ cố hết sức để các cô không thất vọng.”

Đúng vậy, đã đến vòng này, cậu đã được xem như một võ giả, sao có thể tùy tiện nhận thua được! 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!