Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Võ Đạo Tông Sư - Trần Đức

Có mục tiêu và khát vọng cần theo đuổi, Lâu Thành không những chờ mong vào buổi huấn luyện đặc biệt vào hôm sau mà còn lên lớp rất chăm chỉ. Tựa hồ như cậu đang tranh thủ làm tất cả mọi thứ để bù lại khoảng thời gian đã phí hoài lúc trước. Điều này khiến Thái Tông Minh ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi. Cậu ta không ngừng châm chọc Lâu Thành, cậu ta nói đàn ông quả đúng là dựa vào hormone để suy nghĩ, vì theo đuổi con gái nhà người ta mà phản bội “cách mạng”, để cậu ta lại một mình sống không có lý tưởng như trước!

Sau khi học xong lớp “Máy tính đại cương” và trở lại phòng ngủ, Lâu Thành đăng nhập vào trang mạng của phòng đào tạo lên xem. Quả nhiên toàn bộ chương trình học của cậu đã được điều chỉnh lại. Buổi sáng trống tiết, buổi chiều và buổi tối thì có rất nhiều tiết học. Chỉ có tối thứ năm là thư thả, có thể nghỉ ngơi được.

“Cứ coi như lại một khóa học cấp ba nữa vậy!” - Cậu âm thầm an ủi bản thân. Vì sau khi luyện võ xong, cậu đã ghé qua phòng tắm rửa tắm rồi, cho nên cậu dùng nước nóng trong bình rửa sơ mặt. Sau đó cậu ngâm chân và đánh răng. Lúc sau, bọn Thái Tông Minh và Thang Văn rủ cậu chơi game online nhưng cậu từ chối. Cậu lên giường ngủ sớm để sáng hôm sau có sức dậy sớm.

Lâu Thành dậy sớm không phải vì đến buổi huấn luyện đặc biệt mà là cậu tự định ra giờ phải thức dậy, giống như lúc học cấp ba vậy. Hôm nay cậu cảm thấy bản thân luyện Âm Dương Trang vẫn chưa đủ, còn chưa có nhập sâu vào trạng thái “tĩnh” đã bị lão Thi bảo ngừng lại. Ngày mai có lẽ cũng sẽ như thế. Dựa theo lời lão Thi nói thì khi mới bắt đầu sẽ không có bao nhiêu người kiên trì được lâu. Cho nên, cậu quyết định bản thân sẽ luyện Âm Dương Trang bốn mươi phút trước khi đến Võ quán.

Nằm ở trên giường, cậu lại bấm điện thoại theo thói quen, vừa nói chuyện phiếm với Nghiêm Triết Kha vừa đăng nhập vào diễn đàn “Câu lạc bộ Long Hổ”.

Trên diễn đàn có một bài viết mới được viết, tiêu đề là “Đổng Bá Tiên: Ba vị trí dẫn đầu hiện tại.”

“Chà, mạnh mồm thật…” - Lâu Thành thầm khinh bỉ một câu, cậu ấn mở bài viết. Đây là Yến Triệu Minh sưu tầm viết về cao thủ Đổng Bá Tiên.

Đổng Bá Tiên là cường giả cấp một nhiều năm, trước khi Tuyệt Đại Song Kiêu nổi tiếng, ông ta đã lấy được bốn hàm tước, trong đó có hai cái là Vương giả, nên được xưng là Chiến Vương. Ông ta là một kẻ kiêu căng và tự phụ, điều này ngay cả một đứa con nít bên đường cũng biết. Nhưng thực lực của ông ta lại rất tương xứng với tính cách như vậy, khiến người ta vừa thích vừa hận. Khi thích thì sùng bái vô cùng mà khi ghét lại hận đến thấu xương.

Trong bài viết, ông ta rất tự phụ mà tuyên bố:

“Trừ các cường giả làm người ta kiêng kị ra, tôi chắc chắn đứng trong ba vị trí dẫn đầu.”

Đây là diễn đàn Câu lạc bộ Long Hổ, đa số mọi người trong đây đều là người hâm mộ của Long Vương Trần Kỳ Đào. Phía sau bình luận sẽ viết những gì, Lâu Thành không cần suy nghĩ cũng biết.

Quả nhiên, tài khoản “Đại hiệp cưỡi heo” chiếm ngay vị trí bình luận đầu tiên:

“Mặc dù tôi rất ghét ông Tiền nhưng vẫn phải nói rằng, ngoài các cường giả khiến người ta phải kiêng kị ra thì ông ta và Long Vương cùng một bậc, những người khác ở một cấp bậc khác. Tên Đổng Bá Tiên này đang lợi dụng địa vị của bọn họ.”

Tài khoản “Sun” gửi một icon đập sàn cười to:

“Thật ra Đổng Bá Tiên nói không sai, trừ Long Vương và tên ngụy quân tử (1) họ Tiền kia ra, dù có thêm mấy cao thủ ở nước ngoài vào thì đúng là ông ta có hi vọng giành vị trí còn lại thật. Đứng ở góc độ logic mà nói, ông ta ở ba vị trị đầu cũng không có sai. Nhưng mà, nhưng mà cái này khiến tôi buồn cười quá, ha ha ha ha ha ha.”

Cô gái này là người đứng đầu diễn đàn, thỉnh thoảng sẽ đăng ảnh của mình, cũng được xem như một người được yêu mến trong diễn đàn. Dưới bình luận của cô ấy có hàng trăm câu trả lời, so với “Đại hiệp cưỡi heo” còn nhiều hơn.

Tài khoản “Nhanh mồm nhanh miệng” lúc trước đã đề nghị Lâu Thành chạy bộ để nâng cao thể lực nói:

“Nghe “hay” nhỉ? Ông ta cũng không biết tự xem lại bản thân mình. Từ lúc Long Vương đạt được hàm tước đứng đầu đến bây giờ, Đổng Bá Tiên đã đạt được bao nhiêu? Chỉ có một cái! Chỉ có một hàm tước Tông Sư! Mà cái hàm tước đó cũng là ông ta ngồi không mà nhặt được khi Long Vương cùng tên ngụy quân tử kia hai hổ cắn nhau!”

“Không làm lưu manh” nói:

“Đối với Đổng Bá Tiên, khiêm tốn là chẳng thể nào khiêm tốn, mà chắc cả đời này cũng khó mà khiêm tốn. Thực lực thì không có bao nhiêu, chỉ biết dựa vào khoác lác để giữ vị trí hiện tại.”

Lời bình luận này rất thú vị, Lâu Thành xem xong lập tức nở nụ cười, cậu trả lời lại bình luận của anh ta:

“Hay!”

“Không làm lưu manh” và “Tôi luôn luôn đẹp trai và thuần khiết” đều là những tay thô bỉ hay suy nghĩ đen tối. Dạo gần đây anh ta còn lần mò ra được danh tính của một tài khoản nữ khác nổi tiếng - “Thảo mộc của thế gian thật xinh đẹp”.

“Không làm lưu manh” nhanh chóng trả lời lại Lâu Thành:

“Ha ha, không phải là tôi hay mà là mấy lão ca trong giới cờ bạc hay thôi. Đây là tôn chỉ của bọn họ. Hình như là danh ngôn của Che Guevara, tôi chỉ sửa lại một chút thôi.”

“Giới cờ bạc?” Lâu Thành không hiểu hỏi lại.

“Không làm lưu manh” nói:

“Cậu chưa xem đoạn phim kia sao? Khi được phỏng vấn, tên trộm bị bắt đã nói rằng: “Làm thuê là chẳng thể nào làm thuê, cả đời này chắc cũng khó có thể đi làm thuê. Buôn bán cũng không làm được. Chỉ có đi ăn trộm mới có thể tiếp tục duy trì cuộc sống. Cảm giác bước vào trại giam giống như được quay về nhà…” Câu trả lời quá hài luôn. Nên câu nói này rất nhanh đã nổi tiếng. Sau đó không biết vì sao lại được mấy tên trong giới cờ bạc tôn lên thành tôn chỉ của bọn họ.”

“Tôi luôn luôn đẹp trai và thuần khiết” cũng giải thích ở bên dưới:

“Giới cờ bạc hay đến mấy nơi có cờ bạc. Mà một đám cờ bạc tụ tập với nhau đương nhiên sẽ thảo luận nên làm cách nào có thể để có thể thắng bạc. Bình thường khi thiếu mười mấy “chai”, ừm, mười mấy “chai” ở đây chính là mười mấy vạn đồng ấy, còn có thể ngưng viết bài đăng. Nhiều khi đang trốn nợ, bọn họ còn có tâm trạng nốc dăm ba bình giải sầu, sửa xe rồi còn chụp vài ba bức ảnh. Bọn tôi chỉ có thể nói: “Lão ca, khá à nha!” Thường được đi đến nơi này nơi kia, tôi cảm thấy bọn họ thật giỏi, sống rất thú vị.”

“Yêu Phùng Tiểu Mang nhất” cũng nói:

“Mấy người đừng có dạy hư “Con hổ của Schrödinger”, cậu ấy mới năm nhất thôi. Cơ mà, tôi lại thích một câu nói kinh điển khác của bọn họ hơn: Tôi mượn tiền dựa vào bản lãnh của mình, tại sao phải trả chứ.”

Lâu Thành nhịn không được nói:

“Quá đúng, tôi cũng không cãi lại được.”

Lúc này “Có bán hoành thánh nha” lại gắn thẻ Lâu Thành:

“Tiểu Hổ, đi tập buổi đầu tiên của câu lạc bộ có cảm giác thế nào rồi?”

“Huấn luyện viên mới tới rất hay đó, mới buổi đầu đã dạy Âm Dương Trang cho bọn tôi.” - Lâu Thành khoe khang nói. Cậu không nói ra việc bản thân mình lần đầu tiên luyện Âm Dương Trang đã thành công.

“Coi chừng sau này Tiểu Hổ sẽ trở thành cao thủ đứng đầu của diễn đàn chúng ta đó.” - “Có bán hoành thánh nha” nói đùa và gửi một icon chụp vai.

Tên “Đường đến lôi đài”’ hay khoe khoang cũng trêu:

“Ơ, vậy chẳng phải cậu thành phản đồ rồi sao?”

Chủ đề câu chuyện nhanh chóng được bàn ra xa, mọi người lại bắt đầu nhao nhao nói sang chuyện khác, hiếm khi Lâu Thành lại trở thành trung tâm của câu chuyện. Vốn dĩ cậu cũng cảm thấy hứng thú, nhưng hai mắt cứ díu lại. Kim đan có thể giúp cậu giảm đi sự mệt mỏi của cơ thể, chứ không giúp cậu xua tan đi mệt nhọc ở trong lòng. Cả một ngày bận rộn, lúc này cậu cảm thấy rất mệt.

Gắng gượng cài báo thức xong, Lâu Thành cất điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, 6 giờ 40 phút, đây là giờ sinh học của Lâu Thành vào những năm học cấp ba. Lâu Thành tỉnh dậy, cậu tắt chế độ báo thức lại vào năm phút sau, tránh đánh thức đám bạn cùng phòng.

Vệ sinh cá nhân xong, Lâu Thành rón rén thay một bộ võ phục thông thường vào. Cậu rời khỏi ký túc xá, chạy ra khỏi sân nhỏ, tiến đến hồ Vi Thủy. Không khí sáng sớm rất trong lành, mỗi lần hít thở là mỗi lần cảm thấy khoan khoái.

“Ôi, thế giới này đẹp làm sao! Ôi, không khí thật trong lành làm sao!” Tâm tình tốt, Lâu Thành nhại lại hai câu kịch rồi chạy trong không gian yên tĩnh và vắng lặng này, thỉnh thoảng cậu nhìn thấy vài tên cuồng học tập.

Đến bên hồ, tìm một nơi vắng người, Lâu Thành định tập ngay luôn, nhưng suy nghĩ một chút, cậu lại cung kính hướng về phía hồ nước vái ba vái, thầm nói trong lòng:

“Không biết viên kim đan là của vị tiền bối nào để lại. Vãn bối (2) có thể may mắn gặp được, đó chính là duyên phận. Tương lai nếu có thể thành công, có thể ở trong nước như ở trên bờ, vãn bối sẽ tìm kiếm di cốt của ngài, sẽ đem an táng và cúng bái tử tế.”

Cậu làm theo tiểu thuyết, nói lời cảm tạ và hứa hẹn với chủ nhân vốn dĩ của viên kim đan.

Làm xong, hai chân cậu khuỵu xuống, hai tay nâng lên, bắt đầu luyện Âm Dương Trang. Cậu một lần nữa tiến vào trạng thái “tĩnh” và cảm nhận từng sự từng sự biến hóa của cơ thể.

Từng phút trôi qua, cậu đã có thể cảm nhận được gần hết cơ thể bản thân, cảm giác cơ thể thuộc về mình giống như lần trước. Cậu cảm thấy, nếu thêm một đoạn thời gian nữa, cậu có thể hoàn toàn khống chế cơ thể bằng ý chí của mình.

Thấy núi hay đó là núi, thấy nước hay đó là nước.

Đắm chìm hoàn toàn vào trong đó, Lâu Thành không còn nhận biết gì về thời gian nữa. Cậu cứ thế mãi đến khi chuông báo thức lần hai, cậu đã cài đặt để tránh đi trễ buổi huấn luyện đặc biệt, vang lên.

Bỗng, cậu có cảm giác gì đó, cậu mở mắt ra. Trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt đầy nếp nhăn và hai con ngươi đục ngầu đang nhìn cậu chằm chằm.

Lâu Thành hoảng sợ, suýt chút nữa cậu đã tung ra một cú đấm. May mà cậu kịp nhận ra người đó là ai.

“Thầy, thầy Thi, sao thầy lại ở đây?” - Cậu lắp bắp nói.

Lão Thi cười tủm tỉm hỏi:

“Tại sao ta không được ở đây? Ngày hôm qua ta đã nhận ra cậu có thể tiến vào trạng thái “tĩnh” rồi. Nếu không phải cơ bắp cậu không có lực, căn cơ còn không vững, ta còn tưởng cậu tuổi còn nhỏ đã biết giả heo ăn hổ chứ. Lão già ta đây phải đến năm ba mươi tuổi mới hiểu rõ điều này mà giấu đi gai nhọn của mình đấy.”

Lâu Thành gượng cười nói:

“Em cũng không biết nữa, cứ nghĩ đến đan điền là tự nhiên tiến vào trạng thái “tĩnh”.”

Ông ấy vậy mà có thể nhận ra, may mà không phát hiện ra kim đan trong cơ thể mình.

“Điều này thể hiện rằng cậu rất có năng khiếu trong lĩnh vực này.”

Nói đến đây, mặt lão bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:

“Cậu có muốn tương lai bước chân vào giới Võ đạo chân chính hay không? Có muốn đạt được cấp chín chuyên nghiệp trong vòng hai năm hay không?”

Mỗi người đều có triển vọng của riêng mình. Không nhất định phải là Võ đạo… Lâu Thành đột nhiên nhớ đến lời nói ấy cùng với sự sùng bái và kích động của Nghiêm Triết Kha và những người xung quanh khi Lâm Khuyết chiến thắng trận quyết đấu. Cậu không do dự mà nói:

“Muốn!”

Sau đó cậu hỏi:

“Thầy có cách gì sao?”

“Đương nhiên có, nhưng mà cậu phải nhận ta làm sư phụ.”

Lão Thi hừng hực khí thế, nói:

“Luyện Võ đạo chính là đang lội ngược dòng nước. Dù cậu có khả năng trời sinh đi nữa, nếu như buông bỏ không chịu luyện tập, cộng thêm hiểu biết ít thì trong vòng hai năm tới, e rằng khó mà đạt được cấp chín chuyện nghiệp. Nếu bái ta làm thầy và chăm chỉ tập luyện, cuối cùng có thể thành công hay không thì tùy thuộc vào chính cậu.”

Lâu Thành gật đầu, chuyện này cậu hiểu rất rõ. Cậu bắt chước làm theo nghi lễ bái sư của giới Võ đạo:

“Đệ tử bái kiến sư phụ.”

“Được rồi, không cần mấy nghi lễ phiền phức này đâu, xem như hôm nay đã nhập môn đi.”

Lão Thi cười không đứng đắn nói:

“A, phải rồi. Không được nói với bất kỳ người nào về chuyện ta là sư phụ của cậu.”

A? Giữ bí mật sao? Lâu Thành buột miệng hỏi lại:

“Vì sao?”

Hơn nữa cứ vậy là coi như đã nhận thầy sao? Có phải đùa không vậy? Sao cậu không có cảm giác chân thật gì vậy trời!

“Dù cậu có tài năng trời sinh, nhưng chưa chắc đã luyện võ thành công. Có một đồ đệ như vậy, ta sợ nói ra lại mất mặt nữa.” - Lão Thi khinh bỉ nhìn Lâu Thành.

Sự thật quá phũ phàng mà… Lâu Thành không thể cãi lại được.

“Ta thực tế vậy đấy.”

Dường như lão Thi xem thấu được suy nghĩ của Lâu Thành, lão cười nói:

“Đợi đến khi ta cảm thấy trình độ của cậu tạm được. Lúc đó hẳn nói ra ngoài.”

Lâu Thành suy nghĩ một lát rồi nói:

“Sư phụ, có nói ra hay không cũng không quan trọng, nhưng con cũng nên biết một ít chuyện của người chứ.”

Lão Thi cười nói:

“Chỉ là vài chuyện cỏn con thôi, ta cũng không tính nhắc đến. Mấy năm trước, ta phối hợp với bên quân đội làm một nghiên cứu. Cậu biết đó, sau khi bước vào cảnh giới Ngoại Cương, võ giả sẽ khác hẳn người thường. Sẽ phát sinh ra các loại thần dị, hơn nữa tu vi càng cao, loại thần dị này có khả năng sẽ di truyền cho con cháu, thứ được di truyền lại cho con cháu đó chính là dị năng. Cái bọn ta nghiên cứu chính là mối liên hệ giữa Võ đạo và dị năng.”

Nhớ đến sự xuất hiện của lửa tím và sấm sét khi Long Vương và Võ Thánh giao đấu, Lâu Thành trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Một lúc sau, cậu lại tò mò hỏi:

“Sư phụ, người phụ trách nghiên cứu cái gì trong đó?”

Lão Thi yếu ớt nhìn cậu, lão thản nhiên nói:

“Bị người ta nghiên cứu.”

Phụt… Lâu Thành bật cười, cười đến thở không ra hơi. Sau đó cậu thấy lão Thi quay lưng đi về phía Võ quán của câu lạc bộ.

Vất vả lắm mới ngưng cười được, Lâu Thành đột nhiên sửng sốt.

Theo lời sư phụ thì, muốn nghiên cứu cái này phải cần đến cường giả đã đạt tới cảnh giới Ngoại Cương. Vậy chẳng phải, sư phụ là cường giả Ngoại Cương hay sao? Sao ông ấy lại uyển chuyển bảo rằng bản thân trên cấp ba chuyên nghiệp?

(1) Ngụy quân tử: những kẻ đạo mạo, thích giả vờ làm người tốt đẹp

(2) Vãn bối: tự xưng với người đi trước.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!