Chương 973
“Không đi sẽ chết đó!”, Lục Thư Tuyết có chút sốt ruột, dù đến lúc này rồi nhưng cô ta vẫn không muốn hại chết một người lạ, một người vô tội.
“Sẽ chết? Tại sao sẽ chết?”, Trần Đức cười nói: “Thực ra tôi rất lợi hại, dù đám người kia gộp lại với nhau, ừ…”
Trần Đức ngẫm nghĩ nửa giây xong bèn nói: “Giết bọn họ cũng như giết mấy con chó thôi”.
“Ha ha, thằng nhóc kia đúng là bị bệnh thật mà!”, Mục Lâm đứng đằng xa chợt cười to: “Đến lúc này rồi mà còn dám khoác lác, chắc chắn là bị úng não rồi!”
“Giết bọn tao như giết chó? Là ai cho mày lá gan nói như vậy trước mặt tiền bối Hắc Vân thế? Đúng là ngớ ngẩn đến dại dột mà!”
“Đồ ngu!”, Lục Phúc cũng không kìm được chửi một tiếng, ông ta ghét nhất loại người như Trần Đức, thực lực không có bao nhiêu, nhưng lại chẳng biết trời cao đất rộng, đúng là bị hoang tưởng. Loại như vậy không bằng chết sớm cho đỡ chật đất.
“Nhóc con, mày can đảm đấy chứ”, quỷ lùn Hắc Vân cũng mở miệng, trong giọng nói tràn ngập vẻ khen ngợi, nhưng đôi mắt dưới lớp mặt nạ lại giăng đầy sát khí.
Chửi gã ta là chó?
Đã bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ?
Trước giờ, chưa có người nào chửi gã ta mà còn sống cả.
Gã ta muốn giết người!
“Đối phó ông cũng cần can đảm sao?”, Trần Đức có chút cạn lời, nhàn nhạt đáp.
Anh càng tỏ ra như vậy càng khiến cho đám người Mục Lâm phấn khích và mong đợi!
Mong đợi quỷ lùn Hắc Vân sẽ tra tấn và giết chết anh như thế nào!
“Người như vậy nên chết sớm một chút mới tốt”, Lục Phúc lắc đầu, trên mặt càng lộ ra vẻ khinh bỉ, chế giễu. Loại người không biết trời cao đất rộng như này sớm muộn gì cũng chết, chết sớm chút cũng đỡ gây họa cho người khác.
“Quả thực, người chết… thì cần gì can đảm chứ?”
Quỷ lùn Hắc Vân vừa nói, cũng ra tay. Cơ thể gã ta chợt bùng nổ, trong tay xuất hiện một thanh liêm đao cong cong màu đen, tràn ngập một mùi máu tanh gay mũi.
Cái mùi tanh tưởi ấy khiến cho đám Mục Lâm và Lục Phúc đứng bên cạnh không nhịn nổi rùng mình.