Chương 70
Còn tại sao lại có suy nghĩ này thì đến bản thân cô cũng không rõ nữa.
“Đi thôi, hôm nay không có tiết, chúng ta về trang điểm cho đàng hoàng”, Tô An Khê mỗi tay kéo một người, rời khỏi lớp học.
“Nhớ đến cổng trường đợi tôi đúng giờ nhé”, Trần Đức nhắc nhở Đàm Thu thêm lần nữa, sau đó đứng dậy, thong thả đi sau ba cô gái.
Anh và Tống Thiên Vũ có hợp đồng, đã hứa bảo vệ Tống Ngữ Yên, tất nhiên sẽ không nuốt lời.
Nhìn theo bóng lưng tràn ngập sức sống và hơi thở tuổi trẻ của Tống Ngữ Yên, bóng dáng đã bị phủi bụi rất lâu trong đầu Trần Đức càng lúc càng rõ ràng. Giữa hai cô gái này có quá nhiều điểm tương đồng, thỉnh thoảng luôn khiến lồng ngực Trần Đức xuất hiện cảm giác đau nhói.
Lấy ra bình rượu nhỏ, anh dốc vào miệng mình một ngụm, trong đầu lại nhớ tới câu nói của Sửu gia trước khi mình rời khỏi trại giam.
Thứ gì cần phải đối diện thì nhất định phải đối diện, không thể lẩn tránh.
Từ khi tiếp xúc với Tống Ngữ Yên đến nay, gần như ngày nào Trần Đức cũng nhớ tới dáng vẻ của cô gái năm xưa, cứ như thế này mãi cũng không phải cách.
“Phù…”
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Trần Đức trở nên thâm sâu, anh lặng lẽ đi theo sau ba cô gái kia, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Ra khỏi học viện thương mại, hai bên đường có không ít chiếc SUV đang đỗ, từ cao cấp tới bình dân, muốn gì cũng có. Trong đó có một vài chiếc đến đón sinh viên, cũng có một vài chiếc đến chở khách dịch vụ.
Trần Đức đang đi bỗng kéo cửa xe của ghế phụ lái của một chiếc Passat màu đen bên đường, ngồi vào trong.
“Cậu là ai, lên xe làm gì?”. Trong buồng lái, một người đàn ông mặc âu phục và đeo tai nghe quát lên: “Tôi không đón khách, mời cậu xuống cho”.
“Tôi biết anh không đón khách”, Trần Đức điềm đạm nói: “Tôi muốn báo với anh một tiếng, tối nay cô ấy sẽ phải tham gia party sinh nhật gì đó của Lôi Long, sau bảy giờ tôi không rảnh hộ tống bên cạnh cô ấy, các anh chú ý vào, nếu xảy ra chuyện gì thì gọi điện cho tôi”.
Không đợi người kia phản ứng, Trần Đức cầm chiếc điện thoại trên xe, nhập số điện thoại của mình, gọi thử một cuộc, sau đó mở cửa xuống xe.
Trên xe, người đàn ông kia ngơ ngác hồi lâu, ánh mắt đờ đẫn.
“Làm sao cậu ta phát hiện ra được, không thể nào…”
Anh ta và Trần Đức cùng là vệ sĩ của Tống Ngữ Yên, điều khác biệt nằm ở chỗ Trần Đức có thể xuất hiện công khai, chủ yếu bảo vệ an toàn cho Tống Ngữ Yên ở phạm vi trường học.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!