Chương 604
“Mày… mày… mày dám đánh tao?”, một lúc sau Thang Yến mới ngẩng đầu lên, trừng mắt dữ tợn nhìn Trần Đức, giọng nói run rẩy phều phào.
Cô ta vô thức vung tay định tát trả lại.
Nhưng mà…
Cánh tay vừa giơ lên chợt khựng lại, vì bị Trần Đức túm chặt.
Nhẹ nhàng thôi, nhưng không tài nào giãy ra được!
Rắc rắc!
Nháy mắt…
Cổ tay Thang Yến bất chợt vặn vẹo, méo mó, biến dạng!
“Á!!!”
Thang Yến kinh hoàng, đau đớn rú lên: “Buông… buông tay!!!”
“Cái tát vừa rồi mới là bài học nhập môn thôi, không muốn chết lập tức cút ngay!”
Trần Đức quăng cánh tay bẩn thỉu của ả ra, giọng lạnh như băng.
Đồng thời, anh liếc ả bằng ánh mắt sắc lẹm như hai dưỡi dao, Thang Yến sợ đến nỗi phải lùi về sau hai bước, bất giác rùng mình.
“Mày… mày… Hu hu hu… Thằng nhãi… Mày tiêu rồi… Mày chờ đó cho tao… Híc… mày chờ đó!”, Thang Yến tru tréo lên, mặt mày méo xệch, vội vàng vớ lấy di động trên số pha hấp tấp chạy ra ngoài, đứng ngoài cửa, gào thét lên như mụ điên.
“Mày sẽ phải hối hận… Tao sẽ bắt mày phải hối hận, mày có gan thì ở yên đó… không được đi!”
Nói đoạn, ả xoay người bước xuống cầu thang không dám nán lại lâu.
Bây giờ ả cần phải đến bệnh viện, đồng thời tìm người về trả thù!