Chương 508
“Còn nửa tiếng nữa là mở màn, Trần Đức, cậu cứ tự do hoạt động một chút trước đi, à đúng rồi…”, Miêu Tiểu Thanh nói: “Chủ tịch bảo tôi nói với cậu, hôm nay ông ta phải tiếp đón mấy nhân vật lớn của chính phủ, biết cậu không thích phô trương, cho nên không đích thân đến đây tiếp cậu, nhờ tôi xin lỗi cậu, nếu cậu nhắm trúng thứ gì trong buổi đấu giá, đừng ngại ra giá, sau buổi đấu ông ta sẽ chi trả toàn bộ”.
“Vậy á? Vậy thì tốt quá rồi, vị đại gia này thật hào phóng quá đi mất”, Trần Đức cười cười, nhưng ngược lại anh cũng không bất ngờ. Nhà họ Hàn ở Giang Bắc bị tiêu diệt, Trương Thiên Dương là người đầu tiên biết tin, lợi lộc ông ta kiếm được từ chỗ đó chỉ e không hề ít.
“Chỗ của cậu là ghế số 888, ghế này bọn tôi bố trí cho người tham quan, cậu nhìn hàng thứ năm đằng trước đi, vị trí đó rộng rãi thoải mái biết bao nhiêu? Chỗ ngồi tốt nhất để đấu giá đấy, người bên chính phủ không muốn khoa trương, nên họ đều ngồi ở hàng đầu tiên, mấy vị trí tốt đã để lại cho một vài doanh nhân, trong đó vị trí 888 là đẹp nhất”.
Từ những việc Trương Thiên Dương làm, Miêu Tiểu Thanh có thể thấy ông ta coi trọng Trần Đức đến thế nào, cho dù là Quan Hổ, hay hai đứa con trai và con gái ông ta cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy.
Miêu Tiểu Thanh lấy thẻ từ ra, đưa cho Trần Đức: “Đây là thẻ từ của hàng thứ năm, lát nữa lúc cậu qua đó, quẹt thẻ để vào là được”.
“Ừ, tôi biết rồi”, nhận lấy chiếc thẻ từ, Trần Đức nói: “Cậu đi làm việc đi, còn nửa tiếng nữa bắt đầu, để tôi tự tham quan được rồi”.
“Được, có chuyện gì cứ tìm tôi nhé, hay là tìm nhân viên công tác đưa thẻ ra là được, cái thẻ này cũng thay mặt cho thân phận của cậu đấy”.
Miêu Tiểu Thanh xoay người rời đi, thân hình uyển chuyển trong chiếc sườn xám, thu hút rất nhiều ánh mắt ngắm nghía.
“Cô nàng này nhìn ngon nghẻ hơn trước nhiều, đúng là vịt hóa thiên nga mà”.
Trần Đức than thở một câu, gái mười tám trổ mã nhìn không ra, mấy lời này không phải nói đùa, có điều so với gái đẹp, Trần Đức thích rượu ngon hơn.
Cảm thấy hơi khát nước, vô thức móc ra bi đông rượu đưa lên nốc vài hớp, rượu nóng chảy xuống cổ khiến cả người phấn chấn hẳn lên.
“Bà nó chứ, xui gì mà xui dữ vậy, đi đứng kiểu gì cũng gặp phải thằng mắc dịch này không biết?”, ngay lúc đó, một giọng nói không hề ôn hòa đột nhiên vang lên, là Lục Tầm Dạ và Mạc Thiếu Dương đang bước về phía này.
Trần Đức hơi giật mình, đúng là không phải oan gia không gặp mặt, lại gặp đám người này, anh có chút đau đầu.
“Tránh ra, đừng chắn đường, đây là chỗ ngồi của tao”, Lục Tầm Dạ ngả ngớn nói: “Mày là vệ sĩ, mời mày đến chỗ vệ sĩ nên đứng được không?”