Chương 397
Chẳng qua, sau khi trải qua một số chuyện thì hắn ta thích sự sung sướng khi trêu đùa một người, thích sự thoải mái và cảm giác thành tựu đó hơn việc giết người mà thôi.
Ngọn lửa giận của Trần Đức bốc lên tận trời, điên cuồng gào thét, anh ghét nhất, căm hận nhất việc bị người khác uy hiếp, anh đã từng bị uy hiếp không biết bao nhiêu năm ròng.
Những người dám uy hiếp anh, nay, chẳng còn một kẻ nào, một người nào…
Còn sống.
Bây giờ, Hàn Thái lại dùng Tống Ngữ Yên để uy hiếp anh.
Đúng thật.
Ý tưởng của hắn rất thành công, cũng chí mạng.
Bởi vì Trần Đức đã hứa với Tống Thiên Vũ là sẽ bảo vệ Tống Ngữ Yên một đời bình an, nếu đã hứa, Trần Đức sẽ không nuốt lời.
Thế nên.
Anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Anh có thể nhận ra Hàn Thái không nói đùa, cũng không hù dọa mình, chỉ cần anh làm gì đó thiếu suy nghĩ, một giây sau Tống Ngữ Yên sẽ mất mạng.
Tuy Hàn Thái chỉ là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nhưng hai vệ sĩ kia thì lại không phải hạng xoàng xĩnh gì, Trần Đức có thể cảm nhận được hai người đó ít nhất có cùng cấp bậc với Hàn Công Quyết trước kia.
Huống chi, ngoài họ ra thì còn có một cao thủ khác.
Người đàn ông vẫn đứng bên cạnh Hàn Thái và chẳng nói gì.
Trần Đức nhận ra sự tồn tại của “khí” từ người hắn ta.
Tuy rằng chút khí đó thật sự…
Rất là yếu, quá yếu, quá mỏng manh, hoàn toàn có thể…
Xem như không có.
So với khí trong cơ thể anh thì một bên là trời, một bên là đất!
Nhưng khi cả ba người cùng có mặt ở đây, Trần Đức không dám chắc bây giờ mà ra tay có thể giữ cho Tống Ngữ Yên không chịu bất kỳ thương tổn nào.
Anh chỉ có thể chờ đợi.