Chương 345
Trần Đức nhìn chằm chằm cô một hồi, rồi cười nói: “Cô Hoàng, chắc cố ý trầm giọng nói chuyện mệt lắm nhỉ? Dễ khiến họng bị thương lắm đó”.
Hoàng Tố Tố ngẩn người, ánh mắt lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, sau đó, giọng nói của cô cũng bình thường trở lại: “Trần Bát Hoang, cậu là người tiêu diệt Gai Độc hả?”
“Đúng vậy”, Trần Đức gật đầu.
Đúng là một mình anh đã tiêu diệt Gai Độc mà không có ai giúp đỡ hết.
“Tại sao lại chừa lại một mình tôi?”, Hoàng Tố Tố hỏi.
“Bởi vì cô Hoàng rất xinh đẹp”, Trần Đức chớp chớp mắt: “Cô tin cái lý do này không?”
“Không tin”.
“Không tin thì thôi”.
Trần Đức cười, anh giết ai hay không giết ai thì cũng chẳng cần phải giải thích với người khác vì anh ghét nhất là phải giải thích.
Hoàng Tố Tố nói: “Cậu đúng là không đơn giản”.
Trần Đức cãi lại: “Tôi rất đơn giản”.
“Người có thể một mình diệt cả Gai Độc thì sao mà đơn giản?”, Hoàng Tố Tố lập tức vặn lại:
“Tuy tôi đã rời khỏi Gai Độc, nhưng nơi đó đã dạy cho tôi tất cả bản lĩnh, có ơn với tôi. Cậu diệt họ, lại không giết tôi là một sai lầm!”
Hoàng Tố Tố nói xong, trong tay chợt xuất hiện một thanh đao vàng óng dài 1m2, ánh vàng lóe lên, bổ thẳng về phía Trần Đức!
Cô hoàn toàn không coi Trần Đức như một người học sinh, ra tay cực kỳ nhanh và tàn nhẫn.
Trần Đức khẽ nhếch môi, ngón tay bắn ra một cái.
Keng!
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, thanh đao trong tay Hoàng Tố Tố lập tức gãy đôi!
Sau đó, anh trở tay nắm lấy cánh tay Hoàng Tố Tố, khẽ xoay một cái, rồi đẩy.
Hoàng Tố Tố chỉ cảm thấy một sức mạnh không tài nào chống lại được truyền đến từ cánh, cơ thể mềm mại run lên, lảo đảo lùi về phía sau, rồi ngồi bệt xuống đất.
“Cô giáo xinh đẹp này, là một sát thủ, không đánh vào điểm yếu là một sai lầm đó”, Trần Đức cười hì hì nói: “Không muốn giết tôi thì cần gì phải đến chứ?”