Chương 141
Người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, âu phục, giày da, toàn là hàng hiệu, trên tay là chiếc đồng hồ Longines, đây cũng chính là người trong bức ảnh chụp trước cửa phòng, Khâu Kiệt, giáo sư Khâu.
Thấy Trần Đức đứng trước cửa, hắn thoáng biến sắc, quát ầm lên: “Anh là ai?”
“Ông là giáo sư Khâu?”, Trần Đức gằn giọng hỏi.
“Không phải”, Khâu Kiệt nói dối không chớp mắt.
Trần Đức xé bức ảnh trên cánh cửa ném tới trước mặt hắn: “Ông chắc chắn?”
Đôi mắt của Trần Đức như của con rắn chuẩn bị cắn ngập răng độc vào con mồi, trừng lớn nhìn Khâu Kiệt, khiến hắn rởn gai ốc: “Là tôi, anh là ai, muốn gì?”
“Tôi là anh của cô bé kia, muốn mời ông đi phẫu thuật”, Trần Đức hờ hững.
“À…”
Biết Trần Đức là ai, Khâu Kiệt lập tức biết mục đích anh đến, vốn còn đang kinh hoàng, hắn lập tức bình tĩnh lại.
Người nhà của bệnh nhân có thể làm gì được hắn?
Nếu hắn nói hắn không đi làm phẫu thuật, người nhà bệnh nhân lẽ nào không ngoan ngoãn cầu xin hắn?
Lãnh đạm ngồi xuống bàn làm việc, Khâu Kiệt gằn giọng: “Anh là Trần Bát Hoang? Bây giờ tôi có việc cần xử lý, phiền anh đi ra ngoài chờ một chút”.
“Tôi sẽ chờ ở đây”, Trần Đức cố kiềm chế mình ra tay đập hắn, vì dù sao vẫn còn phải nhờ vào đó phẫu thuật cho Tử Hàm.
Vì Tử Hàm, anh có thể nhẫn nhịn tất cả!
“Anh…”, Khâu Kiệt vừa định nói gì đó, người phụ nữ phía sau đã chỉnh đốn quần áo xong: “Giáo sư, anh làm việc đi, buổi chiều em sang tìm anh sau”.
“Ni Ni…”, Khâu Kiệt hoảng hốt đuổi theo, nhưng người phụ nữ đã đi xa rồi.
“Mẹ kiếp”.
Khâu Kiệt bực tức chửi thể, hắn mất cả tháng ròng rã, vất vả trăm bề mới chinh phục được người đàn bà kia, thế mà lại bị dọa đến nỗi bỏ chạy. Hắn cảm thấy trong ngực vô cùng khó chịu, bèn quát Trần Đức: “Anh còn ở đó làm gì, có muốn tôi đi phẫu thuật không, muốn thì ra ngoài cửa chờ, tôi thay quần áo, ok?”
“Tôi sẽ chờ ở đây”, Trần Đức lặp lại câu nói vừa nãy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!