Chương 1006
Bụp!
Trần Đức không trốn càng không né, anh để mặc bàn tay như thanh kiếm sắc nhọn kia cắm ngập vào vai trái, xuyên qua xương sườn, thậm chí mi mắt cũng không chớp, lật lòng bàn tay, Long Ngâm Kiếm liền xuất hiện, gần như cùng một giây đâm vào cánh tay của Phương Tâm Ngọc.
Phương Tâm Ngọc giật mình, không ngờ tới Trần Đức sẽ dùng chiến thuật tự mình hại mình này, kết quả ông ta căn bản không có cách nào né tránh một kiếm kia.
Tuy nhiên sự ngạc nhiên này cũng chỉ kéo dài chưa đến nửa giây, ông ta vẫn có tâm tư mỉa mai Trần Đức:
“Ha ha, tưởng rằng dùng phương thức tự mình hại mình này cộng thêm một thanh kiếm nát liền có thể đột phá tầng phòng ngự của tôi sao?”
Phương Tâm Ngọc vừa dứt câu, trong vòng một phần một trăm thời gian một nhịp thở, Long Ngâm Kiếm đã xuyên qua lớp áo giáp đâm phập vào cánh tay ông ta dễ dàng như cắt miếng đậu phụ:
“Không lẽ không thể sao?”, Trần Đức mặt không cảm xúc, xoay Long Ngâm Kiếm trong tay rồi kéo mạnh, phụt!
Cánh tay thi triển Xích Viêm thủ cùng xương vai của Phương Tâm Ngọc đều bị Long Ngâm Kiếm chém đứt cho đến khi rơi xuống!
Long Ngâm Kiếm thực sự quá sắc bén, nó căn bản không tốn chút sức lực nào xuyên thủng áo giáp của Phương Tâm Ngọc, thậm chí sau khí cánh tay của ông ta đứt lìa khỏi cơ thể, ông ta thế nhưng không cảm nhận được cơn đau nhói nào truyền tới, cả người chỉ còn sót lại sự kinh ngạc cùng đờ đẫn.
Một giây trôi qua ông ta mới vỡ òa sợ hãi phát ra tiếng hét thảm thương.
“Làm sao có thể?”
Phương Tâm Ngọc nhìn đăm đăm cánh tay dưới đất mà sững sờ chết đứng, một tên Trần Bát Hoang với cảnh giới Linh Căn kỳ, vậy… vậy mà có thể phá được mai rùa của ông ta?
Khóe miệng ông ta giật giật, trong con ngươi hằn lên từng tia máu, gân xanh kịch liệt co bóp, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Trần Đức:
“Nó là của tao, mạng của mày cũng là của tao!”, là một con cáo già, Phương Tâm Ngọc sao có thể không nhìn ra Long Ngâm Kiếm này là một bảo bối, trong đôi mắt dữ tợn của ông ta đong đầy tham lam cùng khát máu.