Khi Lâm Huyền dập đầu Đệ Cửu, cả tòa Thần
Sơn ầm ầm chấn động, ánh sáng vàng kim chói mẵt phóng thẳng lên trời.
“Có chuyện gì thế?” Lâm Huyền vội vàng ngẩng đầu lên, chí thấy ba mươi Linh Bài ớ các thềm đá đầu trên Thần Sơn đều hóa thành Ngọc Bài chữ vàng.
Trước mỗi một khối Linh Bài đều có một cường giả khí thế mênh mông đang đứng! Liếc nhìn qua, ước chùng có mấy ngàn người!
Đại Đế, tất cả đều là Đại Đế!
Cường giả Đại Đế có lưu lại danh hào trên lịch sử đều xuất hiện trước mặt Lâm Huyền!
Đại Đế luận đạo.
Lâm Huyền choáng váng, thậm chí có cám giác hai chân như nhũn ra.
Thật sự không phải do hắn nhát gan, mặc kệ là ai đứng trước mặt mấy nghìn cường giả cảnh giới Đại Đế đều sẽ có phản ứng như vậy.
Cảnh tượng trước mặt thật sự rất hùng vĩ!
Lâm Huyền quan sát kỹ, phát hiện khí thế của mấy Đại Đế này đều giống như Hiên Viên Đại Đế.
“Nếu ta nhớ không lầm thì khi còn sống, cảnh giới cúa Hiên Viên Đại Đế là Đế Vương cảnh tầng một, lẽ nào cảnh giới của những người này đều giống nhau?”
Lâm Huyền ngấng đầu nhìn về phía Thần Sơn, Chúng Thần Đỉnh có tổng cộng ba trăm sáu mươi bậc thềm đá, ba mươi vị trí đầu đều là cường giả Đế Vương cảnh tầng một. Vậy chẳng phải càng lên cao càng bày linh vị của các vị Đại Đế có cảnh giới cao hơn nữa à?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Huyền hừng hực lửa, hắn rất muốn nhìn xem trên đỉnh Thần Sơn bày linh vị của người nào.
Đáng tiếc từ bậc thềm đá thứ ba mươi mốt trờ lên, chữ khắc trên Linh Bài đã mơ hồ không rõ.
“Xem ra có điều kiện là cần đạt được thành tựu gì đấy mới kích hoạt được Linh Bài ”
‘Trong mắt mấy Đại Đế này chí có một tia thần thái, chắc hẳn linh niệm lưu lại không đủ để trao đổi với ta.”
“Rốt cuộc tám vị Đại Đế đế lại Thần Sơn cho ta là có dụng ý gì?”
Lâm Huyền suy nghĩ: “Hiên Viên Đại Đế kêu ta thử dung hợp công pháp… Đừng nói là?”
Hán khẽ động linh niệm, mấy chục quyến công pháp từ Hoàng Giai cấp ba trở xuống xuất hiện trong hư không, bay lên phía trên Thần Sơn. Trang sách lật qua lật lại ‘rào rào’, vang vọng bên tai không dứt.
“Vậy mà thật sự xuất hiện!”
Công pháp xuất hiện, ánh mắt vốn u ám của đám Đại Đế bỗng trớ nên sống động.
“Võ Đạo chính là đi ngược lại ý trời, chí có bỏ qua Thiên Đạo, giữ vững tín niệm không chết không phá mới có thế nhập đạo!”
Bên tại như nổ vang, một gã Đại Đế sung sướng
nói.
Tuy chỉ lè một câu nói phố thông nhưng lại khiến linh hồn Lâm Huyền run lên, được lợi ích không nhỏ.
“Đây là Đại Đế đang dạy ta tu luyện à?”
Trái tim Lâm Huyền như bốc lửa, nếu mấy Đại Đế này có thế dạy hắn tu luyện, hán có thế ít đi đường vòng hơn!
Trước khi đá có thể trở thành ngọc, nơi này có hơn… Mấy nghìn vị Đại Đế!
Vị Đại Đế thứ nhất chính là người vừa mở miệng.
‘Ta cho rằng Võ Đạo và Thiên Đạo không xung đột, so với việc nghịch thiên mà đi, không bằng thuận theo Thiên ý, có trời che chở, Võ Đạo tự nhiên bằng phầng thông suốt!”
Linh hồn Lâm Huyền lại run lên, ý kiến khác nhau mang lại cho hắn rung động không giống nhau.
Hai vị Đại Đế lên tiếng chỉ là bắt đầu, ngay sau đó vị Đại Đế thứ ba, thứ tư cũng phát biếu luận điếm
của bản thân.
“Đây là… Đại Đế luận đạo!”
Cá người Lâm Huyền đều đẳm chìm trong đó, từng lời kiến giải độc đáo của mỗi một vị Đại Đế đều được hắn ghi nhớ trong lòng.
Bất tri bất giác, thời gian đã qua trăm ngày, lúc Thần Sơn quay về trạng thái bình tĩnh, Lâm Huyền chậm rãi tính lại.
“Hóa ra… Đây mới là Võ Đạo!”