Khoảng cách giữa ánh mắt kia và Lâm Huyền có thể còn xa vạn dặm, chẳng qua chỉ nhìn hắn một cái mà thôi, cũng không hề làm ra một hành động quá mức nào khác.
Lâm Huyền cũng không cảm thấy ngạc nhiên đối với chuyện này, tiếp tục chạy theo phương hướng đến Thiên Tuyết Quốc.
Trên đường đi thực sự là nhàm chán, đã không còn có Phi Sư, Lâm Huyền chỉ có thể thi triển Thần Đạo Bộ Pháp để chạy đi.
Trong Đại Hoang cũng không có cái gì, trong khoảng thời gian hai ngày liên tiếp, thậm chí Lâm Huyền cũng chưa từng gặp được bất cứ một con yêu thú nào cả.
"Xem ra sẽ không có người nào như ta, đi bộ ở bên trong Đại Hoang rồi."
Lâm Huyền mỉm cười tự giễu.
Đi bộ ở bên trong Đại Hoang, chuyện nguy hiểm nhất cũng không phải là yêu thú mà lại là lương thực.
Một võ giả chỉ cần hơi yếu kém một chút mà thôi, tùy tiện đi vào trong Đại Hoang cũng rất có thể sẽ bị chết đói.
Tiếp tục chạy đi, Lâm Huyền lại đột nhiên cảm thấy phía trước đã xảy ra chuyện nào đó.
Đi về phía trước để kiểm tra, trên mặt đất rõ ràng vẫn còn có dấu vết hạ trại.
“Chẳng lẽ còn có người có hoàn cảnh giống như ta?"
Lâm Huyền ngạc nhiên.
Phi Sư cũng chính là một loại phương tiện giao thông vô cùng tiện lợi, cũng chính bởi vì có Hiệp Hội Thuần Thú tồn tại, ngoại trừ các thương đội lớn ở bên ngoài thì sẽ rất có ít người sẽ lên đường một mình.
Nhìn xuống dấu vết hạ trại ở bên trên mặt đất, có lẽ đây cũng phải là một cái thương đội.
Có điều, quy mô cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
Đúng vào lúc này, Lâm Huyền đột nhiên nghe thấy một tiếng gào của yêu thú.
Khoảng cách giữa tiếng gào và nơi này cũng không xa, trong đó còn xen lẫn một vài âm thanh hò hét.
“Xem ra, cái thương đội này đã gặp phải chuyện phiền phức rồi."
Lâm Huyền cười khẽ, nhún người chạy về phía tiếng gào.
Không bao lâu, hắn đã nhìn thấy một bầy sói hoang.
Bầy sói hoang bao vây một cái thương đội ở bên trong, xem ra còn chưa phát động công kích.
Quy mô của bầy sói hoang này cũng không lớn, chỉ có khoảng mười mấy con mà thôi.
Thế nhưng mỗi một con sói hoang đều có cảnh giới Hóa Nguyên Cảnh.
Đối với Lam Huyen mà noi thì bay soi hoang nay cung không tính la chuyen nguy hiểm gì cả.
Nhưng đối với thương đội mà nói thì mười mấy con sói hoang có cảnh giới Hóa Nguyên Cảnh cũng đã là một trận tai họa ngập đầu rồi.
“Gào ... ”
Trong bầy sói, một con sói hoang lập tức phát ra một tiếng kêu gầm gừ.
Ngay lập tức, giống như chúng nó đã nghe thấy được một mệnh lệnh nào đó, bắt đầu phát động công kích về phía thương đội.
Lúc này, sắc mặt của ông chủ thương đội cũng trở nên trắng bệch.
Hắn cũng chính là một tên võ giả, cho nên tất nhiên có thể thấy được sự kinh khủng của đàn sói hoang này.
Mười mấy con sói hoang, như thế này thì còn đánh thế nào nữa?
Trong đó có một con sói hoang đã vọt đến bên cạnh của hắn.
Móng vuốt sắc nhọn kia đã sắp tiếp cận đến bộ ngực của hắn.
Hắn không hề nghi ngờ chút nào, chỉ một giây sau thôi, móng vuốt kia sẽ mổ bụng của hắn.
Nhưng mà, đúng lúc hắn nhắm chặt hai mắt để chờ đợi cái chết thì lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Sau khi mở mắt ra, con sói hoang kia đã nằm trên mặt đất giãy giụa không ngừng, hít vào thì nhiều mà không thở ra được bao nhiêu, hiển nhiên là đã không thể nào sống nổi nữa rồi.
Trên người của con sói hoang cũng không hề có một vết thương nào, thế nhưng toàn bộ xương cốt của nó đã tan nát rồi.
Nó nằm trên mặt đất, cả cơ thể vặn vẹo, không bao lâu sau thì hai mắt cũng mất đi ánh sáng.
Ở bên cạnh có một người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng đang xông về phía bầy
sói.
Thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt ông chủ của thương đội liền cảm thấy vui
vẻ.
"Xem ra làm nhiều chuyện tốt vẫn còn có tác dụng."
"Trong thời khắc gặp nguy hiểm sẽ có dũng sĩ xuất hiện để ra tay giúp đỡ cho
ta.”
Ông chủ thương đội lẩm bẩm nói.
Lâm Huyền đã xông vào bên trong bầy sói, nghe được lời nói như thế cũng thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!