Sau khi tiếp xúc một lần, Lâm Huyền cũng đã có một chút hiểu biết đối với kẻ địch lần này.
Thực lực của người này không kém, là một võ giả Quy Nhất Cảnh tầng bốn.
Có điều, khí thế của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Vương Hồ.
Đối mặt với kẻ địch như vậy mà lại là chiến đấu ở trên không trung, tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Mà bây giờ, Lâm Huyền đã không có sự lựa chọn.
Nếu như Tà Võ này dám đến, chắc chắn sẽ có những Tà Võ khác đang mai phục ở xung quanh.
Nếu như bây giờ Lâm Huyền lùi bước, vậy thì chắc chắn chờ đợi hắn chính là cảnh tượng bị truy sát.
Trong số những con yêu thú phi hành thì tốc độ phi hành của Phi Sư chỉ có thể được coi là bình thường.
Không thể trốn thoát được!
Lâm Huyền đứng ở trên người của Phi Sư, phóng nguyên khí của mình ra ngoài, che chắn cho Phi Sư.
Hắn tất nhiên không phải sợ tên Tà Võ này, thế nhưng Phi Sư lại khác biệt.
Nếu như Phi Sư bị đánh chết rồi, hắn ngã từ độ cao như vậy xuống dưới đất, không cần phải nghĩ cũng biết được kết quả.
"Lâm Huyền, ngươi đã đánh chết võ giả Tà Điện của chúng ta nhiều lần như vậy, hôm nay đã đến lượt ngươi rồi."
Tên Tà Võ kia nhìn Lâm Huyền, lạnh lùng nói
Lâm Huyền cười xòa một tiếng.
Hai chữ báo thù này rất tanh mùi máu.
Thế nhưng lại không hề phù hợp với Tà Võ một chút nào cả.
Tà Võ xứng đáng nói đến hai chữ báo thù này hay sao?
Không biết đã có bao nhiêu người vô tội chết ở trong tay của bọn họ rồi.
Muốn nói đến báo thù, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ bị phanh thây xé xác!
Lâm Huyền không trả lời, đứng ở trên người của Phi Sư, bình tĩnh chờ đợi.
Chiến đấu ở trên cao là thử thách rèn luyện tâm lý tốt nhất.
Chỉ cần hơi không cẩn thận là có thể rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Trước đây khi đại diện Càn Long Tông tham gia đấu võ, hắn đã từng gặp phải tình huống như thế này.
Có điều, so sanh với lần trước đo thì độ cao lần này rất khủng bố rồi.
Té ngã xuống từ độ cao như thế này, cho dù là Lâm Huyền cũng không dám nói mình vẫn còn có tỷ lệ còn sống được.
Dường như tên Tà Võ kia đã đoán chắc được điều này, cho nên bắt đầu điều khiển yêu thú của hắn đánh về phía Lâm Huyền.
Lâm Huyền nhíu mày.
Phi Sư chỉ là một con yêu thú được sử dụng để người đi đường mà thôi, kém rất nhiều so với yêu thú của đối phương.
Một khi bị đụng vào, đến lúc đó người gặp nguy hiểm sẽ là Lâm Huyền.
Tuyệt đối không thể để cho tên Tà Võ này tiếp cận được hắn.
Lâm Huyền hạ quyết tâm.
Thần Đạo Kiếm Pháp!
Chân Long Kiếm vẽ ra một đường cong hoàn mỹ ở trên không trung, một tia ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở bên trên Chân Long Kiếm.
Chiến đấu tầm xa, kiếm khí chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Giống với Tà Võ kia, mục tiêu của Lâm Huyền cũng chính là yêu thú của đối phương.
Chỉ cần có thể đánh chết yêu thú của đối phương thì đến lúc đó, thắng thua tự nhiên có thể được phân ro rang.
“Vút!"
Tốc độ của kiếm khí thật là nhanh.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, kiếm khí kia đã bay tới gần tên Tà Võ.
Nếu như tia kiếm khí này thực sự bổ vào trên người của con yêu thú kia, chỉ sợ rằng nó sẽ trực tiếp chết tại chỗ.
“Hừ!"
Tà Võ hừ lạnh.
Trên người của hắn phóng ra một luồng nguyên khí màu đỏ, bao phủ con yêu thú ở bên trong đó.
Đây chính là một thể loại chiến đấu khác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!