“Ta biết, đối với ngươi thì Liên Minh Bách Quốc là quá nhỏ.”
"Ngươi đi tìm Minh Chủ, chắc chắn hắn sẽ đề cử ngươi đi đến Thiên Tuyết Quốc, sau đó ngươi nhất định sẽ đến tìm ta."
Liễu Thúy Thúy nửa nằm ở trên ghế, nhìn Lâm Huyền nói.
Lâm Huyền cười khổ, giao tiếp cùng với Liễu Thúy Thúy thật đúng là bớt lo lắng mà.
Có điều, hắn luôn có một loại cảm giác bị người khác điều khiển.
Liễu Thúy Thúy quá thông minh, thông minh đến mức khiến cho người khác cảm giác không an toàn.
“Vậy thì kể một chút về tình huống của Thiên Tuyết Quốc đi."
Lâm Huyền mở miệng hỏi.
Liễu Thuy Thuy suy nghĩ một luc sau đó mới mở miệng nói.
"Thực ra ta không đề nghị ngươi đi đến nơi này."
"Thiên Tuyết Quốc nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi."
"Có lẽ Minh Chủ đã nói cho ngươi biết rồi, Thiên Tuyết Quốc là một cái đế quốc siêu cấp, ở nơi này, Hoàng Đế chính là chí cao vô thượng.'
“Trời sinh tính tình của võ giả luôn tản mạn, đặc biệt là ngươi."
"Đi đến nơi đó, đối với ngươi mà nói chưa chắc đã là một chuyện tốt."
Lâm Huyền ngẩn người, hắn không ngờ Thúy Thúy sẽ nói như vậy.
“Xem ra ấn tượng của ngươi đối với Thiên Tuyết Quốc cũng không được tốt lắm."
Liễu Thúy Thúy cười khổ, gật đầu.
"Cho nên ta mới chạy nạn đến Liên Minh Bách Quốc."
"Hoàn cảnh ở nơi đó quá tàn khốc, không thích hợp với ta."
Lâm Huyền nhịn không được cười ra tiếng.
Chỉ sợ rang that sự đung là như vậy.
Mặc dù Liễu Thúy Thúy nói trời sinh tính tình của hắn tản mạn, thế nhưng Liễu Thúy Thúy còn tản mạn hơn bất kỳ một người nào khác.
Rõ ràng rất có thiên phú, thế nhưng lại không hề để tâm đến chuyện tu luyện.
Mỗi lần gặp được nàng thì nàng đều có dáng vẻ lười biếng như thế này.
Quả thật loại tính cách này không phù hợp với Thiên Tuyết Quốc.
"Nếu như ngươi thật sự muốn đến Thiên Tuyết Quốc, thì tuyệt đối không nên tiếp xúc với Hoàng thất, đây chính là lời khuyên duy nhất của ta."
Liễu Thúy Thúy mở miệng nói.
Lâm Huyền gật đầu, ghi tạc lời của nàng vào trong lòng.
Mặc dù không biết tại sao Liễu Thúy Thúy lại nói những lời như thế, thế nhưng hắn sẽ cố gắng tránh khỏi.
“Huynh đệ, ngươi thật đúng là quả quyết mà."
Mã Phong Dương đi tới, mở miệng nói.
“Dù sao thì chúng ta cũng đã ở chung một khoảng thời gian, ngươi muốn rời đi còn không chào hỏi nữa hay sao?”
Nói đến chuyện này, Lâm Huyền lại cảm thấy hơi hổ thẹn.
Hắn nghĩ rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Hắn không thích sự long trọng quá mức, cho nên cũng chuẩn bị rời đi một cách lặng lẽ.
“Ha ha ha, được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy."
"Nếu như ngươi đã phải đi, mấy vị huynh đệ chúng ta sẽ đưa tiễn ngươi."
"Đến lúc đó, chớ quên chúng ta."
Bách Sự Thông cũng đã đi tới.
Liễu Thúy Thúy đã chuẩn bị xong cơm nước từ lâu, lúc này cũng kêu mấy thị nữ mang tới.
Kẻ Điên, Mã Phong Dương, Bách Sự Thông ...
Còn có mấy người Công Tử và Hải Yến cũng đều chạy đến.
Điều này ngược lại khiến cho Lâm Huyền có chút được nhiều người yêu thương mà lo sợ, hắn không ngờ sẽ lại có nhiều người đến như vậy.
Trong bữa tiệc, mọi người đều uống một cách sảng khoái.
Mà ngay cả Công Tử cũng buông bỏ hình tượng của mình, uống say mèm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!