Cả người toàn là vảy cứng, giống như mắt của độc xà.
Này vậy mà lại là ... là yêu thú viễn cổ!
Trong Thần Sơn có ghi lại rất rõ ràng, yêu thú loại này ở viễn cổ đã là cực mạnh.
Trong quần tộc này, thậm chí còn có yêu thú mạnh có thể sánh ngang với Đại
Đế.
Chỉ là, không biết vì sao, chúng nó cũng đột nhiên mai danh ẩn tích, từ đó về sau không còn bất kì tin tức nào liên quan đến chúng nữa.
Yêu thú viễn cổ, xuất thế là sánh ngang với cường giả Đại Đế.
Đọc miêu tả này, Lâm Huyền giật mình.
Thử đi thử lại xong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, con yêu thú này còn nhỏ.
Ám Lân Long cũng là tên của nó.
Chủng tộc này trời sinh thích những nơi âm u ẩm ướt, có lẽ nó cũng nhờ khả năng này mà sống được đến bây giờ.
Lam Huyen cam Chan Long Kiem trong tay, nhìn cham cham vao Am Lan Long.
Trước khi không biết rõ thực lực của yêu thu này, han cũng không tiện ra tay.
Lúc này, ngược lại là Ám Lân Long không kìm chế được.
Nó rống lên một tiếng, đánh về phía Lâm Huyền.
Hầm ngầm vốn không có bao nhiêu ánh sáng, nó một thân vảy đen, khiến nó hoàn toàn dung nhập với bóng tối sâu thẩm.
“Nhanh quá!"
Lâm Huyền kêu lên một tiếng kinh hãi.
Nương sự yểm hộ của bóng tối, nháy mắt Ám Lân Long đã vọt tới cạnh hắn.
Lâm Huyền lập tức giương kiếm đón đỡ.
"Keng keng!"
Ám Lân Long chộp xuống thân kiếm Chân Long Kiếm, ma sát lóe ra tia lửa.
Lâm Huyền bị sức mạnh kinh khủng của nó đánh lui mấy bước, chật vật ổn định cơ thể.
"Không hổ là yêu thú viễn cổ."
Lâm Huyền tán thưởng.
Khí tức của yêu thú này, cùng lắm mới ở cảnh giới Hóa Nguyên cấp tám mà thôi, thậm chí còn chưa chạm được tới cấp chín.
Thế nhưng, sức mạnh và tốc độ của nó, lại hơn xa những võ giả cùng cảnh giới.
Cho dù là Kẻ Điên, cũng phải dùng hết khả năng mới áp chế được nó.
Đáng tiếc là, nó gặp phải Lâm Huyền.
"Vậy hãy để ta xem thử, rốt cuộc sức mạnh của ngươi đến thế nào."
Lâm Huyền quát khẽ, tung một quyền về phía nó.
Lâm Huyền xuất toàn lực, cho dù là Kẻ Điên cũng không chịu nổi, huống chi là con hung thú này?
“Rầm!"
Quả đấm của Lâm Huyền rơi xuống đám vảy của nó, phát ra âm thanh trầm đục.
Ám Long Lân bị đau, vội lùi về phía sau, né tránh.
Nó đứng từ xa nhìn Lâm Huyền, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Sức mạnh của nhân loại trước mặt này đã vượt qua nhận thức của nó.
Lâm Huyền cũng lắc lắc cổ tay, lực phản lại làm cổ tay hắn đau.
“Ngao."
Ám Lân Long đứng từ xa nhìn lại, không xông lên nữa.
Lâm Huyền không hạ sát thủ, hắn đột nhiên mở miệng, phát ra một âm tiết cổ
xưa
Ám Lân Long vốn đang dùng ánh mắt đề phòng nhìn chẳm chằm Lâm Huyền, lúc âm tiết kia phát ra, cả người nó run rẩy phủ phục trên mặt đất.
Long ngữ!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!